Tịch Ly nâng môi cười nhàn nhạt nhìn anh, tiến dân lên đứng trước mặt anh mà nói: "Vậy nếu như cô ta thật sự xảy ra chuyện, anh cho rằng em sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào? Anh sẽ là người phán quyết em sao?"
"Tôi sẽ không tha cho cô."
Lạc Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm mà nói.
Tịch Ly nghe thấy Lạc Anh nói như vậy, tận mắt chứng kiến anh bảo vệ người con gái khác ngay trước mặt mình, tim không nhịn được mà nhói đau.
Bàn tay nhỏ bé vô thức đem đặt lên trước bụng mình mà xoa xoa.
Bé con, con bảo mẹ phải làm sao đây? Rõ ràng chỉ mới ngày hôm qua thôi mọi thứ còn tốt đẹp, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy chứ? Khoảng cách giữa hai người chỉ trong một chốc một lát Tịch Ly có cảm tưởng đã bị kéo ra xa, giống như người ở đầu sông, kẻ ở cuối sông vậy.
"Em rất trông đợi đấy."
Giây phút này cô cũng chẳng thể nói gì hơn, vì căn bản Tịch Ly không hề hiểu lý do tại sao chỉ qua một đêm anh lại trở thành người như vậy.
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng lạnh lẽo, giống như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp, cũng chẳng từng quen vậy.
"Lạc Anh, đi thay đồ đi."
Lạc Cẩm đứng một bên yên lặng từ nãy giờ hiện tại mới lên tiếng.
Nhìn thấy người nhà cãi nhau như vậy, ông đương nhiên cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Nhưng hiện tại chuyện đến nước này cũng không thể trách Lạc Anh.
Anh đương nhiên không muốn bản thân xảy ra tai nạn, cũng chẳng muốn mình mất đi trí nhớ.
Nên đối với tình yêu của hai người bọn họ, đây cũng có thể được coi là một thử thách đi.
VietWriter
Tịch Ly đang đứng đăm chiêu thì điện thoại trong túi cô reo lên.
Cho tay vào trong túi lấy máy ra, cô nhanh chóng quay người đi ra xa một khoảng.
Người gọi tới là Tịch Nhuệ, vừa mới nghe máy cô đã có thể cảm thấy thanh âm run rẩy của cô ấy vang lên bên tai mình: "Chị...Chị."
"Tịch Nhuệ, làm sao vậy? Đang có chuyện gì sao?"
Tịch Nhuệ yên lặng một lúc, sau đó hít một hơi sâu rồi cũng quyết định nói những gì trong lòng mình đang nghĩ cho Tịch Ly nghe.
Chuyện của Lạc Anh, cô ấy nghĩ khả năng rất cao là Tịch Ly chưa biết, nếu không bây giờ cô sẽ không thể nào bình tĩnh như vậy được.
Tin đôn càng lúc càng lan rộng rồi, đến một lúc nào đó Tịch Ly cũng sẽ biết, dù cho hiện tại mọi người đang cố gắng che dấu cô như thế nào.
Biết sớm thì sẽ bớt đau khổ hơn.
Tịch Nhuệ không muốn chị mình cứ vô tư như vậy để rồi sau này đột nhiên bị hiện thực đánh cho một cú mà ngã xuống.
"Chuyện của Lạc Anh, chị đã biết chưa?"
Lạc Anh? "Anh ấy thì có thể có chuyện gì?"
Tịch Ly cảm thấy có chút bất ngờ vì Tịch Nhuệ trông không giống người để ý quá nhiều tới đời tư của Lạc Anh.
Vậy hôm nay em gái chủ động gọi cho cô rôi nhắc đến tên anh rốt cuộc là có chuyện gì chứ? "Chị thật sự không cập nhật tin tức mới trong suốt mấy ngày qua sao?"
Tịch Nhuệ nói rồi gửi một đoạn video tin tức qua tin nhắn cho cô, bảo cô lát nữa hãy xem.
Trước lúc quyết định cho Tịch Ly biết về vụ rầm rộ gần đây, dĩ nhiên Tịch Nhuệ cũng đã suy tính sẽ có những chuyện gì xảy ra rồi.
Với tính cách của Tịch Ly, đương nhiên cô sẽ không vội vàng kích động mà hỏi tội Lạc Anh.
Nhưng ít nhiều gì tâm trạng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên Tịch Nhuệ kĩ lưỡng dặn dò Tịch Ly: "Chị cố gắng đừng để bản thân kích động.
Bây giờ chị đang ở đâu vậy, em sẽ đến chỗ chị ngay."
"Chị đang ở bệnh viện Thiên An."
"Bệnh viện? Sao chị lại ở đó?"
Tịch Nhuệ vừa nghe thấy những gì Tịch Ly nói thì liên nhảy dựng lên mà hỏi ngược lại cô.
Tịch Nhuệ không muốn em gái mình lo lắng nên nói dối là tới để khám thai, sau đó hai người cúp máy.
Tịch Nhuệ nhanh chóng thay đồ để tới chỗ Tịch Ly sớm nhất, còn Tịch Ly thì mở đoạn video em gái gửi cho mình ra xem.
Ban đầu vẫn còn rất bình thường, nhưng video càng chạy về sau thì lực siết của tay Tịch Ly tác dụng lên chiếc điện thoại càng lớn, đôi đồng tử của cô dãn to ra hết mức, tròng mắt giống như sắp phun ra lửa rồi.
Che mặt làm cái gì cơ chứ? Cái giọng này cô nghe đến chán rồi, chẳng phải là của Cố Hy sao? Vậy chuyện cô ta có thai, là sự thật? Đứa bé trong bụng cô ta là con anh...
Cũng là thật? Tâm tình Tịch Ly bắt đầu mất đi khống chế, cô ném mạnh điện thoại vào bức tường đối diện, khiến cho điện thoại va vào tường rồi rơi xuống đất, màn hình cũng theo đó mà vỡ nát ra.
Cô khó khăn ôm lấy ngực mình mà tham lam hít từ ngụm khí lớn.
Hiện tại cô thấy thật khó thở.
Những chuyện xay ra liên miên gần đây đối với cô thật sự đã sắp vượt quá sức chịu đựng rồi.
Dù không muốn tin, nhưng cô cũng không thể nào không tin.
Lần trước là chính mắt cô trông thấy anh làm chuyện đó với Cố Hy, cho nên xác suất đứa bé trong bụng cô ta là của anh cũng không phải là không thể có.
Cô như một tàu lá chuối khô xiêu vẹo đứng lên, đi được mấy bước liên ngồi thụp xuống giữa hành lang mà bật khóc.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Luôn đặt ra cho cô nhiều thử thách như thế.
Chẳng lẽ người như cô thật sự không thể có được tình yêu, không nên yêu một người nào cả sao? Sự xuất hiện của cô, có lẽ chỉ đem tới cho những người xung quanh sự bất hạnh.
Đúng! Tịch Ly đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời Lạc Anh, cũng không nên bước vào một mối quan hệ yêu đương với anh làm gì cả.
Hai chân cô nặng như đeo chì, có cố thế nào cũng chẳng thể đứng lên.
Mãi một lúc sau khi hô hấp đã dần ổn định lại, Tịch Ly mới khó khăn vịn tay mình vào tường rồi lê bước dọc hành lang mà trở lại phòng cấp cứu.
Ca cấp cứu lúc này đã kết thúc, theo như yêu cầu của Tịch Ly nên Lạc Phu Nhân đã dẫn cô đến phòng hồi sức của Cố Hy.
Lúc mới bước vào phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngôi túc trực bên cạnh cô ta, tay anh nắm lấy tay Cố Hy, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Lạc Phu Nhân thấy hình ảnh này liên tròn mắt nhìn Lạc Anh rồi nhìn sang Tịch Ly, bà nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt cô để không cho cô nhìn thấy cảnh này nữa.
"Tịch Ly, chúng ta về thôi con.
Ở trong bệnh viện chắc con cũng không thấy thoải mái đâu nhỉ? Bác sĩ bảo tình hình của con đã ổn rồi, bây giờ liên có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi."
Lạc Phu Nhân gượng cười nói với cô.
Tịch Ly làm sao không biết ý đồ của bà chứ, nhưng cô cũng không yếu đuối tới mức luôn cân người khác bảo vệ, tươi cười đáp lại Lạc Phu Nhân: "Mẹ, con không sao đâu mà.
Lạc Anh vẫn còn ở đây, làm sao con về được?"
"Tịch Ly..."
Nghe thấy cô nói vậy, cổ họng Mộ Tuyết Dung như nghẹn lại mà ôm lấy cô vào lòng: "Đứa trẻ này, sao con lại tốt như vậy chứ?"
Tịch Ly mỉm cười vỗ vỗ lên lưng bà, sau đó sải bước chân đi tới bên cạnh giường Cố Hy: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Nhìn mà không biết sao? Đều nhờ cô cả đấy."
Lạc Anh chanh chua đáp lại lời của cô, mặc dù không biết đứa bé trong bụng Cố Hy là như thế nào.
Nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, anh không thể nào bỏ mặc cô ấy không lo được.