“Nhưng anh ta là bố đứa bé trong bụng Tịch Ly đó. Các người thật sự định giấu anh
ta sao?” Quân Thành khoanh tay trước ngực, đầu anh cứ ong ong, cảm thấy vô cùng khó
hiểu.
VietWriter
Tại sao những người ngoài như Cố Huệ và Cố Quân thì có thể biết về sự tồn tại của đứa bé, mà người trực tiếp góp công tạo ra nó lại không được biết đến sự tồn tại của
con mình?
Như vậy... Quả thật có chút bất công với Lạc Anh đi? Không biết tại sao dạo gần đây tâm trạng của Quân Thành xoay như chong chóng, hết muốn hàn gắn với Tịch Ly lại quay sang hoài nghi Tịch Nhuệ, bây giờ lại còn có cảm giác đồng cảm với Lạc Anh. Đúng thật là thứ dễ dàng thay đổi nhất trên đời là tâm trạng của con người mà. Cố Quân nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Quận Thành, bản thân anh ta cũng không nắm rõ vấn đề nên không thể nào giải thích cho Quân Thành được, chỉ có thể dùng lời lẽ thương lượng đàm phán như thường làm trên thương trường nói với anh ta:
“Chuyện của Tịch ly nói thật ra cũng đâu có tác động to lớn gì đến cuộc sống của anh và tôi đâu, đúng chứ? Cô ấy hiện tại còn chưa tỉnh lại, chưa muốn lên tiếng mà anh đã nhanh miệng nẫng tay trên thì không phải là khiếm nhã với phụ nữ quá à, giám đốc Quân? Trước đây tôi còn nghĩ anh là một quý ông lịch thiệp lắm chứ?” “Ai nói với anh cô ấy không có tác động gì tới cuộc sống của tôi?”
Chân mày Quân Thành ngày càng chau chặt lại, anh ta cũng không muốn đối diện. với mấy lời bóng gió nhức tai này của Cố Quần nữa, cho nên liền xoay người bước vào trong phòng bệnh.
Cổ Quân nhìn theo bóng lưng cao ráo của Quân Thành, tâm trạng anh hơi chùng xuống. Nếu như đã không muốn phối hợp, vậy thì Cố Quân chỉ đành kè kè bên cạnh để ngăn Quân Thành nói ra những lời không cần thiết mà thôi. “Hai người vừa đi đầu về vậy?” Lạch Anh thấy hai người đàn ông cùng một lúc quay ra rồi lại đi vào cùng một lúc liền thắc mắc hỏi.
Cố Quân không có hứng thú muốn bắt chuyện với Lạc Anh,a nh ta cho tay vào trong túi quần, quan sát biểu hiện của Quân Thành. Chỉ cần Quân Thành có biểu hiện sắp nói ra những lời không nên nói, anh sẽ liền lên tiếng cắt ngang lời Quân Thành.
Nhưng điều Cố Quần lo lắng thật may mắn đã không xảy ra. Quân Thành mặc dù miệng phản đối nhưng vẫn phối hợp giữ kín bí mật về sự tồn tại của đứa bé đối với Lạc Anh. Để đáp lại câu hỏi của Lạc Anh, anh ta chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có gì, chỉ là có một hạng mục chúng tôi muốn hợp tác với nhau thôi”. “Từ lúc nào công ty hai người lại có quan hệ mật thiết với nhau vậy?” Lạc Anh có chút châm chọc nhìn Quân Thành nói. “Chuyện chúng tôi thân thiết bao gười cũng chẳng cần phải báo cáo cho anh” Quân Thành đương nhiên không chịu thua, nhún vai cười nhạt đáp lại lời Lạc Anh. “Nước..” Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tại Lạc Anh, anh quay đầu nhìn lại liền thấy Tịch Ly đã mở mắt, đôi môi khô khốc của cô khẽ động nói một từ.
Lạc Anh nghe thấy cô nói muốn uống nước liền trở nên vội vàng, hấp tấp rót nước trong ca ra cái ly thủy tinh đang được đặt trên bàn đưa đến chỗ cô. “Từ từ thôi, anh đỡ em ngồi dậy”. Lạc Anh cẩn thận đặt cái ly yên ắng trên mặt bàn rồi chạy tới đỡ Tịch Ly, cô cũng hoàn toàn dựa vào anh, cổ họng cô bây giờ đang khô đến mức chỉ nuốt nước bọt thôi cũng đủ đau rát rồi.
Lạc Anh giúp Tịch Ly uống một ngụm nước lớn. Quả nhiên được nước mát chạm vào cổ họng, cô mới cảm thấy đỡ đau rát hơn, chỉ là phần bụng vẫn còn cảm thấy có một chút âm ỉ đau, đầu cũng hơi choáng váng một chút.
Tịch Ly dựa lưng vào thành giường, bởi vì lưng được lót gối mềm nên cô cũng không thấy khó chịu lắm. Bàn tay cô đưa lên sờ bụng, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Cố
Quần:
“Cố Quân, con em không sao chứ?” “Em yên tâm, hai mẹ con đều đã không sao rồi. Nhưng bác sĩ nói em vẫn nên tĩnh dưỡng”
Rốt cuộc thì người nói ra bí mật này lại chính là Tịch Ly, Cố Quân cũng không có tư cách gì ngăn cản cô tiết lộ chuyện này với Lạc Anh hết.