Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không được ăn thịt, anh cảm thấy mình quả thực là thiếu thốn tình yêu"





“Không ăn được thịt, anh cảm thấy mình quả thực là thiếu thốn tình yêu” “Nỗi buồn của anh cũng "khổng lồ” quả nhỉ?”. Tịch Ly đẩy người đang dụi dụi vào hòm cổ mình ra, mái tóc dày của anh thật sự khiến cho cổ cô hơi ngứa ngứa. Lạc Anh xịu mặt, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, đặt cằm mình lên trên cái đầu nhỏ của cô: “Còn không phải sao? Anh thiệt thòi như vậy, nên em phải đền bù cho anh đấy.” “Vậy em nên đền bù cho anh thế nào?” Lạc Anh rõ ràng phấn khích trước câu hỏi của cô nhưng anh vẫn giả vờ điềm tĩnh, bày ra bộ mặt “chính nhân quân tử” mà nói:


“Chẳng phải trên phim ảnh khi bạn trai dỗi thì bạn gái thường sẽ hôn để làm lành sao? Nhưng đây chỉ là lấy ví dụ thôi, thật ra anh cũng không hay xem phim lắm” Không hay xem phim? Anh là đang lừa con nít mới lên ba đấy à? Khóe môi Tịch Ly giật giật, hướng một đôi mắt đẹp đang mở lớn mà nhìn về phía anh. Nhưng cho dù nội tâm cô có cứng cáp đến đâu, đối với một gương mặt điển trai dính đầy nhan sắc đang cố tỏ ra thương tâm như vậy, trái tim thiếu nữ của Tịch Ly đương nhiên sẽ



VietWriter



phải tan ra như nước rồi. Cô cố vung người ra khỏi cái ôm đầy ấm áp của anh, môi anh đào hơi mím lại, ngước đối mắt bồ câu to tròn đen láy lên nhìn Lạc Anh: “Em thật sự... sẽ phải an ủi anh bằng cách thức giống như trong mấy bộ phim mà anh xem sao?”


Lạc Anh nhìn thấy lưỡng lự trong mắt cô, anh liền vứt bỏ triệt để đi cái thứ gì gọi là “liêm sỉ, bày ra bộ dạng giống như một đứa trẻ lên ba đang ăn vạ, nằm lăn qua lăn lại cái thân thể lớn xác ở trên giường:


“Tôi quả thật là bất hạnh, bất hạnh quá mà. Có ai yêu đương mà khổ như tôi không? Muốn hôn bạn gái đáng yêu của mình một cái thôi mà người ta cũng không đồng ý”. Cho nên anh bày ra nhiều trò như vậy hóa ra chỉ là vì muốn được cô hôn sao? Nhưng mà Tịch Ly cũng không phải là con người nhỏ nhặt, người ta đã khen mình đáng yêu, lại còn vì muốn có được một chút âu yếm của mình mà bày ra nhiều trò như vậy, Tịch Ly cũng sẽ rất vui vẻ mà đáp ứng anh. Cô chồm người về phía Lạc Anh, vào khoảnh khắc đôi môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ, bỗng nhiên lại có một giọng nữ cao giống như đang rống lên từ phía cửa phòng truyền vào:


“Hai người đang làm cái gì vậy?”


Theo phản xạ Lạc Anh cùng Tịch Ly đều quay đầu nhìn về phía âm thanh kia phát ra, chỉ thấy một Vũ Tuyết đang mặt nhăn mày nhó kịch liệt liếc hai người.


Không hiểu sao Tịch Ly không thấy xấu hổ như lúc bị Lạc Phu Nhân bắt gặp cảnh anh và cô đang tình tứ, trái lại khi thấy người vừa lên tiếng là Vũ Tuyết, cô có chút bực bội trong lòng, cũng có chút luyến tiếc nụ hôn còn dang dở. Mà Lạc Anh ngồi bên cạnh lúc này mặt đã đen hơn đít nồi, trán nổi đầy gân xanh. Con mẹ nó, sao hết người này đến người khác thay phiên nhau đến làm phiền anh vậy? Ông trời là đang cố trêu ngươi anh đấy à?


“Ra ngoài”. Lạc Anh cũng không cố nén lại cơn bực tức, anh thẳng thừng hướng ánh mắt sắc tựa dao găm về kẻ đang đứng chắn trước cửa kia. “Lạc Anh, đây là ban ngày, là ban ngày đấy. Vậy mà em giữa ban ngày ban mặt ở trong phòng làm chuyện đó với cô ta? Em không cảm thấy.” “Không làm trong phòng thì chúng tôi ra đứng giữa đường giữa chợ chắc?” Lạc Anh giờ phút này còn chẳng thèm bận tâm tới việc Lạc Tuyết là bệnh nhân. Anh lớn tiếng quát cô ta, tiếng quát đấy lớn đến nỗi làm cho Tịch Ly còn có chút giật mình.


Lạc Phu Nhân nghe thấy tiếng động lớn liền lên phòng xem sao, chỉ thấy Vũ Tuyết đang ôm mặt rưng rức khóc:


“Em... em vậy mà lại vì cô ta mà mắng chị?” “Ừ, như chị thấy đấy. Tôi chính là cái gì cũng vì cô ấy” “Lạc Anh, làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao con lại làm con bé khóc như thế?” Lạc Phu Nhận thấy Vũ Tuyết bưng một mặt đầy nước mắt rời đi liền thắc mắc hỏi Lạc Anh.


“Mẹ đi hỏi cô ta đi thì biết”


“Lạc Anh!” Tịch Ly kéo kéo cánh tay anh. Dù cho có đang bực tức anh cũng đâu thể trút giận lây sang người Lạc Phu Nhân như vậy.


Mộ Dung Tuyết hài lòng khi nhìn thấy sự hiểu chuyện của cô, bà quay người rời đi nhưng không quên dặn dò “đôi bạn trẻ”: “Thôi, Lạc Anh cũng nên học cách kiềm chế lại chút đi. Mẹ đã bảo muốn làm gì con dâu thì cũng phải khóa cửa nẻo lại cho đàng hoàng rồi, ai bảo con ngu bây giờ lại còn đổ tội cho ai mà bày cái bộ mặt đưa đám kia ra đấy? Có tin mẹ vào cắt hết lông mi của con không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK