lòng, môi mỏng khẽ nhếch lên nhìn Flinn đầy khiêu khích:
“Ồ, nhưng ít ra tôi còn được vợ tôi dung túng cho quá khích. Không như ai đó, sống đến từng này tuổi mà cũng chưa được trải qua cảm giác quá khích là gì?
"Ồ, nhưng ít ra tôi còn được vợ tôi dung túng cho quá khích. Không như ai đó, sống đến từng này tuổi mà cũng chưa được trải qua cảm giác quá khích là gì? Lạc Anh nhếch mép nhìn về phía Flinn. Cao ngạo trong mắt anh thật sự làm Flinn tức chết. Flinn trong nháy mắt liền trở nên kích động, lay lay bả vai Anne sau đó nói: “Anh rất được, anh cũng rất được mà có phải không? Em mau nói đi, nói cho cậu ta biết” "Anh đang lảm nhảm ngu ngốc cái gì đó?”.
Anne không thương tiếc đánh lên đầu Flinn một cái, kết quả là làm cho cu cậu xụ cả mặt xuống, không nói không rằng ôm một bụng uất ức rời đi.
VietWriter
Anne thấy Flinn rời đi mà không chào hỏi gì, cô cúi người cười với Lạc Anh và Tịch Ly một cái, chào một câu tạm biệt rồi cùng xoay người rời đi ngay:
“Thật ngại quá, xin lỗi hai người. Anh ấy cứ như đứa trẻ vậy, hiện tại tôi có lẽ nên rời đi trước. Có cơ hội sẽ tạ lỗi với hai người sau” Anne nói rồi cũng gấp gáp rời đi, cô thực mệt với anh "bẻ con” nhà mình. Tịch Ly lúc này đang đỏ mặt ở trước ngực Lạc Anh. Anh làm sao có thể thoải mái nói ra mấy câu bông đùa như thế chứ? Hơn nữa ban nãy. Lạc Anh còn gọi cô là vợ. Nghĩ tới đây Tịch Ly có hơi ngượng ngùng, cũng có chút hạnh phúc cười ngu ngốc. Thông minh như Lạc Anh làm sao có thể không nhìn ra cô đang nghĩ cái gì chứ, cho nên chớp mắt liền xoay cằm Tịch Ly lại, để gương mặt của cô đối diện với mặt mình, sau đó phủ đôi môi bạc của Lạc Anh lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Tịch Ly.
"Um..."
Tịch Ly bị anh hôn bất ngờ, cô phát ra âm thanh như mèo con khi chiếc lưỡi dài của anh bắt đầu không ngoan ngoãn mà trêu đùa bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô. Bàn tay to của Lạc Anh bắt đầu không thành thật, vòng ra sau lưng cô, cho tay vào trong áo. sau quen thuộc cởi khuy gài áo ngực của cô ra.
Tịch Ly bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô hoảng hốt đẩy Lạc Anh ra, từ môi cô còn có thể thấy một sợi chỉ bạc. Trong nháy mắt gương mặt Tịch Ly liền đỏ lên như trái táo, cô lấy tay che chắn trước ngực mình, hai mắt trừng lớn nhìn Lạc Anh: “Lạc Anh, anh mới vừa làm cái gì đó?” Nhìn cô như con mèo hoang nhỏ đang xù lông càng thu hút Lạc Anh trêu chọc. Anh không trả lời cô, trực tiếp chặn cái miệng nhỏ đang nhiều lời của cô lại bằng môi mình, lại đem bàn
tay thô to của mình mò vào trong áo cô, khiến cho người Tịch Ly cong như tôm, không ngừng uốn éo muốn thoát khỏi Lạc Anh.
Anh tìm tới khối mềm mại trước người cô, tận tình dùng tay trêu chọc nó. Bị Lạc Anh khiêu
khích, Tịch Ly không nhịn được mà phát ra những âm thanh kiều mị, càng kích thích dục
vọng của Lạc Anh bùng cháy dữ dội lên.
Nhưng sau cùng, anh vẫn còn lí trí, Lạc Anh đủ tỉnh táo để nhận thức được mình đang ở đâu.
Anh luyến tiếc buông tha đôi môi cô, dùng ngón tay mình miết nhẹ lên môi cô, bước chân
xuống giường sau đó nhẹ nhàng xoa tóc cô nói: “Đi, anh đưa em về nhà” Tịch Ly mơ mơ màng màng bị anh kéo tay đi, cô cũng không phản kháng. Ở quán cà phê đối diện bệnh viện, Flinn đang bực tức ngồi nhìn ly Americano. Anne ngồi đối diện anh, hai tay khoanh trước ngực, chân mày cô hơi chau lại. “Anh rốt cuộc lại làm sao?” Cô thật sự không hiểu đã chọc tức anh cái gì, tại sao Flinn từ lúc đi từ bệnh viện ra tới nơi này lại luôn duy trì gương mặt cau có như thế. Flinn không trả lời Anne, anh dùng tay day day quai cốc, chân mày vẫn một mực chau chặt lại.
Anne không phải là tuýp người kiên nhẫn, cho nhìn đồng hồ đeo tay, nhận thấy mình đã lãng phí thời gian ngồi ở đây quá lâu rồi, cho nên liền cầm lấy túi xách mà đứng lên. Ngay khi cô vừa mới quay đi, Flinn mới cất tiếng: “Em không thể đối xử với anh dịu dàng một chút được sao?”
“Em đối với anh cũng chưa từng kiên nhẫn”
“Em là vì ai mới trở về đây? Anh không phải không biết em còn rất nhiều việc ở nước ngoài cần xử lí”