Flinn cố ý nhấn nhá từng chữ, còn đặc biệt đảo mắt sang vị trí ghế ngồi bên cạnh để
quan sát biểu cảm trên gương mặt Lạc Anh.
Quả nhiên, mặt anh đã đen như đít nồi rồi. Bàn tay to lớn thì siết chặt lấy đôi đũa gỗ trong tay giống như muốn bóp nó ra thành bột mịn vậy. “Không chơi với hai người nữa, em ra ngoài đây. Hai người ở lại ăn từ từ đi nhé” Anne nói rồi cũng đẩy ghế bước ra bên ngoài, để mặc Flinn ở phía sau không ngừng
EL
+
VietWriter
gọi tên cô.
“Giờ thì hay rồi, bữa ăn tình yêu của tôi vì cậu mà bị phá hỏng rồi đó. Cậu bày ra gương mặt như vậy, hại nàng thơ của tôi chạy đi mất rồi” “Chúng ta là chiến hữu mà, phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chia chứ?” Lạc Anh cười cười nhìn Flinn, trong mắt bao người khác thì nụ cười của anh chẳng khác nào độc dược, đẹp đến chết người. Nhưng với tâm trạng của Finn hiện tại, anh ta chỉ muốn trực tiếp rạch nát nụ cười đắc thắng này của Lạc Anh đi mà thôi. “Nhìn tôi dữ vậy làm gì, mau ăn đi chứ?”
Lạc Anh tốt bụng gắp một miếng cá vào bát Flinn, cậu ta cũng chỉ có thể vừa ăn vừa lúng phúng: “Cái đồ nham hiểm này. Người như cậu bị vợ đánh là đáng mà”.
Vì chỉ còn lại hai người nên bữa ăn kết thúc rất nhanh chóng, Flinn cùng Lạc Anh ra phòng khách, ở lại thêm một lúc thì Flinn cùng Anne trở về căn hộ đã thuê trước. Dạo
này tiết trời rất âm u, luôn đổ mưa bất chợt. Hiện tại ngoài trời cũng đã nổi gió cùng giăng kín mây đen rồi, cho nên nhân lúc trời còn chưa mưa hai người họ ra về trước, vì đi trời mưa lớn rất cản trở tầm nhìn, có thể gây ra tai nạn. “Hai đứa không ở lại chơi thêm sao?” “Được rồi ạ, cảm ơn bác đã mời bọn cháu đến ăn cơm. Chúc mừng bác lên chức bà nội nhé, lần sau tới cháu nhất định sẽ đem theo quà mừng thật lớn ạ”
Flinn tới bắt tay Lạc Phu Nhân, bà rất hào phòng cười lớn: “Ha ha, đều là chỗ quen biết lâu năm cả, cháu câu nệ thể làm gì? Bao giờ cưới Anne nhớ gửi thiệp mời cho bác là được rồi, lúc đó bác nhất định sẽ chúc mừng cháu bằng
một hồng bao to.”
“Cháu rất mong chờ ngày đó đấy ạ. Với quà mừng béo bở như vậy thì chắc cháu phải nhanh chóng đưa cô ấy đến cục dân chính đăng kết hôn ngay rồi” “Anh nói linh tinh cái gì đó?”
Anne hơi đỏ mặt nhìn Flinn, sau đó nắm lấy tay anh, cúi người với Lạc Phu Nhân một cái: “Xin phép bác, bọn cháu về trước ạ” “Ừ, hai đứa đi đường cẩn thận nhé. Có thời gian hãy lại đến chơi”
Flinn và Anne vừa rời đi, quả nhiên không khí nhộn nhịp trong nhà liền chùng xuống hắn.
Lạc Phu Nhận thấy con trai mình vẫn ngồi thừ người xem ti vi trên ghế sô pha, bà liền tiến lên cốc mạnh vào đầu anh một cái: “Còn ngồi ngây ra đó làm gì?”
“Còn ngồi ngây ra đó làm gì?” Lạc Phu Nhân cốc vào đầu Lạc Anh một cái, khiến cho anh phải quay đầu nhìn lại: “Đang yên đang lành sao tự dưng mẹ lại đánh con?”
“Anh ngu thì đánh. Làm sao mẹ lại sinh ra đứa chậm tiêu như con nhỉ, con mà nhanh nhảu hoạt bát một chút như Flinn thì mẹ đã đỡ nhọc lòng biết bao nhiêu rồi.”
Thánh thần thiên địa ơi! Đây là lần đầu tiên Lạc Anh nghe có người nói mình thua kém hơn so với Flinn đó. Những người xung quanh đều nói cung phản xạ của Flinn rất chậm, anh cũng thấy thể. Vậy mà con mắt nào của mẹ anh lại thấy Flinn nhanh nhạy thông minh hơn anh chứ? Dỗi thực sự.
“Con mà ngu sao? Nhưng mẹ có nghe qua câu con cái thường di truyền trí thông minh từ mẹ chưa? Nếu như con ngu như vậy có lẽ là giống.”
“Được rồi, đừng có ở đó mà trả treo nữa. Lên phòng với Tịch Ly đi, đừng để lát nữa con bé kháo cửa phòng rồi tối lại nằm co ro trên sô pha mà khóc”
Lạc Phu Nhân kéo Lạc Anh đứng lên rồi đẩy anh đi lên lầu. Lạc Anh mặc dù có chút đau ở chân nhưng cũng không đến mức không đi đứng đàng hoàng được, anh vẫn có thể tự mình đi lên phòng.
Bình thường là phòng ngủ của anh, anh cứ tự do đẩy cửa mà bước vào. Nhưng hiện tại khi đứng trước cánh cửa màu nâu trầm này, đột nhiên anh lại thấy có chút thấp thỏm lo lắng, do dự không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không. Cốc cốc.
Sau một hồi đắn đo do dự, rốt cuộc anh cũng đã đưa ra được quyết định. Đó chính là tự gõ cửa phòng ngủ của chính mình. “Con ra ngay đây ạ”.