không thể trực tiếp xong ra mà đấm cho anh ta một cái. Hắn ta vừa nói cái gì mà anh sẽ còn tới tìm em chứ? Tịch Ly cho phép sao? Anh cho phép
sao?
Có mà mơ đi nhé! Dám động tới bảo bối nhỏ của anh, anh nhất định sẽ đem Lạc Anh làm mồi cho cá mập. Lạc Anh nói rồi vòng đội mũ lưỡi trai lên, đi tới quầy thu ngân thanh toán tiền rồi lái xe rời khỏi quán. Tịch Ly hôm nay nhất định đã cảm thấy rất mệt rồi, có lẽ tối nay anh nên “cưng chiều” cô
một chút.
Nghĩ tới đây, khóe môi Lạc Anh không tự chủ mà cong lên một cách lưu manh, tạo thành
một nụ cười vô cùng cầu dẫn.
Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất để trở về nhà, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm
nức.
Vốn dĩ còn cho rằng là Tịch Ly xuống bếp, nhưng khi anh vào bếp lại không thấy bóng dáng cô đâu. Chị Lan nghe thấy có tiếng bước chân liền quay lại, chỉ thấy Lạc Anh đang đứng dựa vào cửa bếp. "Thiếu gia, cậu cần gì ở đây sao?” Chị Lan lên tiếng hỏi anh trước. Lạc Anh đưa đầu vào quan sát bên trong, không thấy bóng dáng Tịch Ly đầu liền hỏi: “Tịch ly chưa về nhà sao?” “Không có, ban nãy thiếu phu nhân đã về rồi. Nhưng cô ấy có vẻ rất mệt mỏi, không hào hứng xuống bếp như mọi ngày mà trực tiếp lên tầng hai, tới bây giờ vẫn chưa thấy xuống lại”
VietWriter
Thiếu phu nhân sao?
Lạc Anh đối với cách xưng hô này của chị Lan liền cảm thấy vô cùng hài lòng, anh nói với
chị thêm một câu rồi xoay người rời đi:
“Cảm ơn”
Cảm ơn sao?
Chị Lan có chút hơi bất ngờ.
Trong kí ức của chị, thiếu gia từ trước tới nay là một người luôn vô cùng cao ngạo. Anh hiếm khi chủ động nói cảm ơn hay xin lỗi với ai, nếu có thì e rằng đó chỉ là trước mặt ông, bà
chủ.
Vậy mà anh bây giờ lại chủ động nói cảm ơn. Sự thay đổi đến chóng mặt này của anh
không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể dễ dàng nhận thấy là nhờ vào Tịch Ly. Cô gái này giống như một ngọn gió mới xuất hiện trong cuộc đời anh, khiến cho nội tâm anh dần có nhiều biến đổi. Nhưng đều là những thay đổi tốt, rất đáng để vui mừng.
Lạc Anh nghe theo lời chị Lan, anh bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng mình ra liền không thấy ai đang ở bên trong cả. Anh kiên nhẫn bước tới trước phòng cô, gõ lên của mấy tiếng: “Tịch Ly, em có ở bên trong không?” “Tiểu Tịch Tịch của anh?” “Bảo bối của anh, em có ở..”
3
“Được rồi mà”. Tịch Ly bị dọa sợ bởi mấy câu từ anh dùng để gọi cô, từ bao giờ tâm hồn con người này lại biến thành màu hường phản vậy?
Lạc Anh nhìn thấy tóc Tịch Ly hơi rối, quần áo ngủ cũng hơi xộc xệch, giống như vừa mới nhảy thẳng từ trên giường xuống mở cửa cho anh.
Anh đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy cô đi chân trần mà không chịu mang dép liền chau mày. Cô gái này tại sao luôn không biết chăm sóc bản thân vậy?
“Này!”
Tịch Ly bị bất ngờ khi anh đột ngột bề ngang cô lên rồi đi vào trong phòng, đặt cô lên
giường ngủ.
Lạc Anh dùng lực nhẹ đánh lên bàn chân cô, mày kiếm hơi chau mà khẽ nói:
“Làm sao lại không chịu đi dép vào vậy? Em không sợ đau chân sao?” “Không sao, trước đây em đều như vậy. Sớm đã thấy quen rồi” Tịch Ly mỉm cười đáp lại câu hỏi của anh. Nụ cười của cô tươi tắn, ấm áp như nắng xuân
khiến cho Lạc Anh muốn tức giận cũng không thể nào giận nổi.
“Em đó, luôn như đứa trẻ con vậy?”
Lạc Anh búng nhẹ lên trán cô.
Tịch Ly cười cười, sau đó liền vươn tay mình ra, chính xác nắm lấy bàn tay anh, đem áp lên
má nhỏ của mình: “Hôm nay em biểu hiện tốt chứ? Anh thấy có vừa lòng không?” “Hả?”.
Lạc Anh hơi đơ ra trước câu hỏi của cô. Tịch Ly nhìn anh đang đơ ra như trời trồng, cô hơi cấu nhẹ vào tay anh rồi nói: “Ban này trong nhà hàng, người ngồi ở bàn phía sau không phải là anh sao? Em thấy vô cùng giống. Hơn nữa hôm nay anh không có đi làm, đúng chứ? Nếu không không thể nào có
chuyện anh lại về sớm đến như vậy? Nói xong câu nói này, Tịch Ly tự cảm thán bản thân thật thông minh. Lạc Anh làm sao có thể nói dối có thêm nữa, những điểm trọng yếu cô đều rành mạch
chứng minh hết được rồi.
“Làm sao em có thể nhận ra anh?”.
Anh có chút thắc mắc hỏi. Rõ ràng hôm nay, anh đã hóa trang kĩ tới vậy mà?