“Mắt của cậu là nằm ở dưới cằm sao? Cầm ngược sách rồi mà vẫn có thể chăm chú đọc như thế?”
Lạc Anh thật sự không thể không bội phục trước tài phản ứng nhanh của Diêu Tấn. Nhưng cách lấy lí do lần này của anh ta quả thật quá ngu ngốc cùng thất bại rồi.
Mặt Diêu Tấn có chút đỏ bừng lên, như một cơn gió phi ngay đến kệ sách rồi trả quyển sách về nằm lại ngay ngắn trên vị trí cũ, cúi người nói với Lạc Anh một câu rồi đẩy cửa đi ra: "Chủ tịch cứ thong thả xem qua tài liệu trước một lượt đi. Tôi ra bên ngoài chuẩn bị thêm tài liệu, đồng thời sẽ xem xem mọi người đến đủ chưa? Nói rồi liền như một con thỏ trong chớp mắt đã chạy đi, khiến cho Lạc Anh không khỏi thấy buồn cười, Đây là lần đầu tiên anh thấy một con người cầu toàn theo chủ nghĩa hoàn hảo như Diêu Tấn mà lại làm ra những hành động ngờ ngệch như thế.
Sau đó ba mươi phút, buổi họp cũng diễn ra. Vì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà nên ngày hôm đó anh đều cố gắng làm việc hết công suất.
VietWriter
Nhưng nói gì thì nói, dù sao cũng là một công ty lớn, muốn nhanh cũng không thể làm qua loa. Cho nên người chịu thiệt thòi nhất ngày hôm nay chính là Diệu Tấn, bị Lạc Anh ép ở lại tăng ca, anh ta mặc dù có phản bác nhưng giống như đàn gây tai trâu, vẫn không thể khiến Lạc Anh thay đổi chủ kiến: “Lạc Tổng, anh làm như vậy chính là trắng trợn bóc lột sức lao động của nhân viên đấy, có biết không?” “Dù sao tôi cũng sẽ tăng lương cho cậu mà, đâu để cậu chịu thiệt thòi?” “Tôi không cần tăng lương, tôi muốn về nhà. Biết đủ mới tốt, tôi đã rất hài lòng với mức lượng hiện tại”. “Không cần ngại, cứ nói thật lòng mình đi”. Lạc Anh đang ghi lại cúc áo vest, tài liệu cũng đã gọn gàng cho vào trong cặp xách luôn rôi.
Diêu Tấn bặm môi, anh đâu thể nói là do hôm nay là ngày phát hành tập mới của bộ truyện tranh “Thiên đường tung tăng” mà anh ta không thể bỏ được. Cho nên chỉ có thể lặp lại mấy cầu không có sức thuyết phục đối với Lạc Anh để phản kháng, hiệu quả tất nhiên là bằng không, Lạc Anh hoàn toàn bỏ qua lời van nài của anh ta mà đẩy cửa đi về nhà.
Diêu Tấn nhìn một chồng tài liệu cao như nửa quả núi, đưa tay lên trở trán, hai mắt cũng bắt đầu phủ một tầng sương mù. Nhưng bây giờ đứng đây khóc lóc cùng than thở thì được gì cơ chứ? Người muốn về cũng đã về rồi, người muốn xin cũng đã không cho anh ta xin rồi. Vậy chi bằng nhanh chóng đẩy nhanh hiệu suất công việc để về xếp hàng đi mua truyện, tập này là bản đặc biệt, anh nhất định không thể nào bỏ qua. Nếu không nửa phần đời còn lại sẽ vì hối hận mà khóc lóc kêu ca mất.
Lạc Anh gọi tài xế đến, xe nhanh chóng lăn bánh đi, chẳng mấy chốc đã có thể trở về nhà. Tuy nói là khoảng cách không xa, nhưng mỗi giây phút trôi qua trong lòng Lạc Anh đều nóng như lửa đốt. Anh thực sự tò mò cả ngày hôm qua Tịch Ly đã đi đâu, cũng muốn xác nhận lại xem có phải gần đây có thực sự đang cố tránh mặt mình hay không, hoặc là Tịch Ly đang
có điều gì khó nói.
Xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự, Lạc Anh đã vội vàng cầm cặp xách xuống xe, một mạch đi thẳng vào trong nhà. Thím Cố nghe thấy âm thanh mở cửa, đoán được Lạc Anh đã về liền ngợi lại cánh tay đang
lau chùi bàn ghế nói:
“Cậu chủ, cậu về rồi” Lạc Anh gật đầu qua loa, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng đã một ngày nay anh chưa gặp. Nhưng người anh chờ thì lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là Cố Hy mặc một cái váy ngủ liền màu trắng chạy ra, ôm lấy cổ Lạc Anh:
“Anh, anh về rồi”
Lạc Anh tuy có bất ngờ trước hành động thân mật không báo trước này của cô ta, nhưng cũng không khiếm nhã đến mức đẩy cô ta ra ngay lập tức mà chầm chậm gỡ tay Cổ Hy đang vòng sau cổ mình ra, thanh âm trầm thấp đáp lại cô ta một tiếng:
Cảnh này lại vừa vặn bị Tịch Ly đứng trên cầu thang nhìn thấy. Cô nghe thấy tiếng trò chuyện liền đoán được anh đã về, muốn xuống thử xem sao, nhưng lại bắt gặp cảnh nam nữ tình tứ ôm lấy nhau như vậy, khó tránh khỏi tâm tình khó chịu, gương mặt cũng theo đó mà
có chút hơi cau có.
“Tịch Ly Từ phía Lạc Anh nhìn lên có thể thấy rõ cô. Anh nhanh chóng để cặp xách lên số pha rồi
chạy tới chỗ cô:
“Tối hôm qua em đã ở đâu vậy?” Tịch Ly ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, mặc dù tâm tình cô đang vô cùng không thoải
mái nhưng suy cho cùng cô cũng nên hiểu một chút đạo lý rằng hiện tại mình đang ở nhà ai.
Là Lạc Anh đã cho có một nơi dừng chân cho nên cô cũng rất phối hợp giải đáp thắc mắc
của anh: “Tối qua đã ở nhà bạn học. Vì mệt mỏi quá cho nên quên không báo cho anh một tiếng, thật xin lỗi”