“Cổ Quân? Sao cậu lại ở đây?” Lạc Anh vừa xoay mình liền thấy Cố Quân đang xách lỉnh kỉnh trong tay mấy túi đồ,
anh ta cười nhạt nhìn anh:
“Câu đó tôi phải hỏi cậu mới phải. Làm cái gì mà thập thà thập thò trước cửa phòng bệnh của người ta vậy?”
VietWriter
Anh ta nói rồi lách qua Lạc Anh mà đẩy cửa bước vào, vừa mới nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, Alan cùng Cổ Huệ đều đồng thời quay đầu nhìn lại.
Alan thì không có phản ứng gì thái quá, anh ta chỉ khẽ chau mày khi thấy bóng người quen mắt đang lấp ló sau lưng Cố Quân.
Còn Cố Huệ thì phản ứng kịch liệt hơn, khoảnh khắc thấy người đang đứng sau lưng anh trai mình là Lạc Anh, cô ấy liền đột ngột đứng thẳng người lên, ánh mắt cực kì kích động hướng phía thẳng tới phía Lạc Anh mà cao giọng nói: “Anh tới đây làm gì?”
Cố Huệ đối với người đàn ông này sớm đã nảy sinh ác cảm. Ban đầu gặp mặt, cô không phủ nhận vẻ ngoài của anh rất thu hút, nhưng thật không ngờ bản chất lại đáng
khinh như vậy, đúng thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Lạc Anh không trả lời Cố Huệ, anh cảm thấy người này đối với mình vô cùng bài xích. Cho nên đánh chủ ý của mình lên Cố Quân: “Cổ Quân, Tịch ly làm sao vậy?” “Tịch Ly, cậu có quen cô ấy sao?” Cố Quân tỏ vẻ bất ngờ, anh đặt mấy túi đồ ăn lên trên bàn rồi nói: “Cô ấy bị tai nạn, vừa mới nhập viện ban nãy thôi” “Tai nạn, bị khi nào, tại sao tôi không biết?” “Này anh!” Cố Huệ lúc này đã không thể nào nhịn được nữa, cô ấy liền hướng mũi giày của mình về phía anh, sải từng bước chân dài tiến đến đứng đối diện với Lạc Anh.
Mặc dù chiều cao của bản thân khiêm tốn nhưng Cố Huệ vẫn không hề e ngại mà dùng hai bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ áo Lạc Anh, buộc anh nhìn thẳng vào mắt
mình:
“Cậu ấy thành ra thế này còn không phải tại anh sao? Bây giờ anh lại đột ngột chạy
đến đây, ở trước mặt chúng tôi chất vấn cái gì hả? Anh, không xứng”
Cố Huệ nói rồi đẩy Lạc Anh lùi về sau mấy bước, hiện tại nhìn Tịch Ly đang nằm bất động trên giường bệnh, còn có cả cái tên tra nam này, chỉ số hạnh phúc của cô liền tụt xuống mức âm vô cùng. Tại sao trên đời này lại có loại người trơ trẽn như vậy chứ? Ngay trước mặt người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình mà ân ái với người đàn bà khác, đã vậy lại còn để tiểu tam tìm đến tận cửa để làm hại chính thất, loại đàn ông như vậy làm sao bảo Cổ Huệ có thể yên tâm giao người bạn thân nhất của mình lại cho hắn chăm sóc được đây? Lạc Anh thấy thái độ của Cố Huệ đối với mình rõ ràng là quá đáng, nhưng anh cũng không lên tiếng phản bác lại, cũng không hề động tay động chân gì với cô ấy. Bởi lẽ việc khiến cho anh quan tâm nhất hiện tại chính là tình hình của Tịch Ly. Nhìn cô xanh xao như vậy, ở nơi cuống tim anh liền dội lên một trận chua xót. Ban nãy Cố Huệ nói tiểu tam tìm tới cửa, là đang ám chỉ Cố Hy sao? “Cổ Hy có liên quan tới chuyện này sao?” Lạc Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Huệ hỏi, anh muốn biết chính xác đáp án chuyện này. Cố Huệ đương nhiên không có ý định cho Lạc Anh biết đáp án, cô sẽ không cho anh biết kẻ gây ra chuyện này là ai để cho anh dằn vặt, đồng thời cũng để đảm bảo Lạc Anh sẽ không biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng Tịch Ly.
Nhưng giấy làm sao gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày rồi cũng lòi ra. Cố Huệ còn chưa kịp mắng Lạc Anh thì Cố Quân đã lên tiếng cho anh đáp án:
“Có liên quan tới Cổ Hy. Con bé tìm đến tận nhà tôi, chính là là người làm Tịch Ly xảy ra tai nạn. May mắn là cô ấy cùng với đứa..” “Cố Quân!” Cổ Huệ sửng sốt khi thấy anh mình nhiệt tình đem toàn bộ những chuyện vừa xảy ra định kể hết cho Lạc Anh. Thật may mắn là đến khúc trọng điểm Cổ Huệ đã kịp thời ngăn anh trai mình lại. Tay Cố Huệ đưa lên chắn trước miệng Cố Quân, hòng không cho anh ta nói ra những
lời không nên nói.