“Mèo hoang nhỏ, em trở nên hung dữ hơn rồi? Còn dám cắn "đá đi” của mình sao?” Lạc Anh tuy nói vậy nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, sau đó trực tiếp bỏ quên bữa tối mà thím Cố đã dày công chuẩn bị, nhảy thẳng lên giường ôm lấy thân thể mềm mại của cô mà chìm vào giấc ngủ. Thật ra nói là ngủ, nhưng trong quá trình đó Tịch Ly cũng có được ngủ ngon đâu. Người
nằm bên cạnh cô không những cứ quấn tay quanh eo nhỏ mà thỉnh thoảng còn sờ nắn ngực cô, làm cho cô đau nhói nhưng mi mắt nặng như dính bùn không thể nào mở ra nổi chứ nói gì tới việc có thể quay lại mà phản kháng lại hành động biến thái quá thể đáng của Lạc Anh.
VietWriter
Trái ngược với khung cảnh ấm áp bên này, ở phía bên biệt thự rộng lớn của Quân Gia, những chuyện đang xảy ra trong nhà giống như chính màu xám trầm của căn biệt thự.
Quận Thành ngồi trong thư phòng, trên bàn anh có để một khung ảnh nhỏ. Mà người trong khung ảnh đó không ai khác ngoài Tịch Ly, là hình có khi còn là học sinh trung học, nếu tính về thời gian thì có lẽ cũng tầm khoảng sáu, bảy năm về trước rồi.
“Thật xinh đẹp” Quân Thành nhìn người con gái trong khung ảnh, không nhịn được mà đưa đầu ngón tay mình vuốt ve hình dáng cô, nội tâm anh khẳng định về cô gái này mà đã xảy ra nhiều biến
hóa.
Vốn dĩ trước lúc Tịch Nhuệ chen chân vào, anh chưa bao giờ cảm thấy ghét Tịch Ly. Nhưng từ khi Tịch Nhuệ nhận mình là ân nhân đã cứu anh trong quá khứ, còn luôn miệng nói Tịch Ly đối với cô ta rất độc địa, mọi người trong nhà đều vì Tịch Ly mà áp bức cô ta thì không biết từ bao giờ vô hình chung, hảo cảm của Quân Thành đối với Tịch Ly ngày càng thấp. Do đó khi mẹ anh ép buộc anh phải cưới Tịch Ly thay vì Tịch Nhuệ, anh còn cho rằng cô là một ả đàn bà tâm cơ, vì muốn có được tiền tài danh vọng mà không từ thủ đoạn, cho nên cách đối xử với Tịch Ly mới trở nên cực đoan, hà khắc. Nhưng suy cho cùng, ngàn sai vạn sai người sai vẫn là anh. Tịch Ly ngay từ khi bắt đầu đã không làm gì nên tội, cho nên cô xứng đáng có được hạnh phúc của mình, cũng có quyền từ chối sự xuất hiện của anh trong cuộc sống của cô.
Anh dựa lưng vào ghế tựa mềm, hồi tưởng lại câu nói mấy hôm trước lúc gặp mặt nhau của cô, trong nháy mắt chân mày liền chau lại: “Đều đã không quan trọng nữa rồi, xin anh đừng nói nữa. Anh nên hiểu từ lúc đứa con kia mất đi, giữa tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt. Tôi không mong chúng ta sẽ vẫn tiếp tục dây dưa. Hi vọng anh và tôi sẽ sớm hoàn tất thủ tục ly hôn, sau này tôi cũng không mong chúng ta sẽ dính líu gì đến nhau thêm nữa. Nếu chẳng may đi ngoài đường có gặp, cũng cảm phiền giám đốc Quân coi như không quen mà lướt qua, tôi cũng sẽ làm điều tương
Từng câu, từng chữ của cô đều đã khảm vào trong tâm trí anh, tựa như là ma chú, dày vò nội tâm anh, khiến cho trái tim Quận Thành cuộn lên từng đợt cô thắt, đau đến muốn chết đi sống lại.
Anh để tay lên ngực áo mình, cảm nhận chính xác con tim mình đang đập mạnh khi nghĩ đến Tịch Ly, hiện tại cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho anh điên cuồng đến thế.
Trong nháy mắt khóe mắt Lạc Anh liền ửng hồng, anh chống tay lên bàn, sau đó lại đem đầu mình gối lên tay, bộ dạng trông vô cùng ảo não:
“Thật xin lỗi.” Giây phút này ngoài nói ra những lời này, anh cũng không biết chính mình nên làm thế nào đây. Không chỉ có Tịch Ly, anh cũng rất hoang mang không biết nên đối xử thế nào với Tịch Nhuệ.
Vừa nhắc tới Tào Tháo, quả nhiên Tào Tháo tới. Tịch Nhuệ không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trong thư phòng, trên tay bế một cốc cà phê, áo ngủ hai dây mỏng manh chỉ vừa vặn che kín được cái mông, còn lại toàn thân. giống như đều cố ý phơi bày ra bằng hết. “Em vào đây làm gì?”
Quân Thành nghe thấy tiếng động liền ngước mặt nhìn thấy Tịch Nhuệ một thân ăn mặc không đoan trang như thế tiến vào, anh cảm thấy thật lòng là khó chịu.