mây khói rồi”
“Anh...”
“Được rồi, tôi chịu thua anh đó”
Lạc Phu Nhân nói rồi liền đứng lên đi vào trong sảnh bệnh viện. Thấy Lạc Anh vẫn
ngồi ì ra đó, bà liền khó chịu quay đầu lại bảo: “Không định chỉ cho tôi con bé đang ở chỗ nào sao?” “Đương nhiên chỉ” Lạc Anh nghe mẹ mình gọi liền nhanh chóng đứng lên. Anh biết cô hiện tại đnag không muốn gặp mình, nhưng đẹp trai không bằng chai mặt, cho nên dù cho cô có bài xích anh cũng sẽ cố gắng sát lại gần Tịch Ly thêm chút nữa.
VietWriter
Cứ như vậy, bọn họ sẽ dần dần trở lại mối quan hệ thắm thiết như lúc trước, đúng không? “Trong phòng có người kia, con kêu hai đứa đó ra ngoài đi” Lạc Phu Nhân thông qua cửa kính trong suốt thấy có hai thanh niên đang canh chừng cô, bà liền nhanh miệng đề xuất ý kiến với Lạc Anh. Những chuyện như thế này,
tụ tập càng đông người thì càng phản tác dụng. Cho nên tốt nhất là cứ để bà yên tĩnh
một mình để dễ dàng khuyên giải Tịch Ly hơn.
Lạc Anh lấy máy điện thoại ra, gấp gáp gõ một dòng tin nhắn. Ngay sau đó điện thoại Cố Quân liền có âm thanh của thông báo mới, Cố Quân đem điện thoại ra xem qua một chút rồi liền ghé sát vào tại Quận Thành thì thầm gì đó. Chỉ tầm một phút sau hai người nam kia đã cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình Tịch Ly ở bên
trong.
“Mấy đứa tạm thời đừng làm phiền nhé, em vào bên trogn trước”
Lạc Phu Nhân đưa mắt nhìn Lạc Anh rồi đẩy cửa bước vào trong. Tịch Ly nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô liền theo quán tính quay đầu lại. Giây phút bắt gặp Lạc Phu Nhân, hành động của cô rõ ràng hơi bất ngờ cùng luống cuống. Vội vàng cử động người muốn bước xuống đất đón bà. “Ấy, con đừng có động đậy lung tung” Mộ Tuyết Dung thấy tay cô vẫn còn đang truyền dịch mà lại vội vã muốn chạy về phía mình, bà liền nhanh chân chạy lên phía trước ngăn cô lại. “Bác gái, sao bác lại tới đây?”. “Bác gái cái gì chứ?”
Lạc Phu Nhân có chút chau mày nhìn Tịch Ly. Tại sao chỉ mấy hôm không gặp nhau thôi mà cách xưng hô của Tịch Ly đối với bà lại trở nên xa cách như vậy rồi? Bình thường không phải đều gọi bà là mẹ sao? "Con.." Tịch Ly ấp úng không biết nên nói như thế nào. Nếu như chính bản thân cô đã chủ động vạch ra ranh giới với Lạc Anh trước, vậy mà bây giờ lại vẫn gọi mẹ của anh là mẹ, thì chẳng phải nghe kì lạ lắm sao? Thật chẳng hợp lý một chút nào. “Gọi mẹ là mẹ đi. Chúng ta cũng đâu phải người ngoài, con xưng hô xa lạ như vậy làm gì chứ?”
Lạc Phu Nhân càng nói càng nắm chặt lấy tay cô, để cho Tịch Ly có thể cảm nhận được hơi ấm cùng sự chân thành của mình.
Tịch Ly ấp úng một lúc lâu, sau cùng cũng chịu phối hợp với Lạc Phu Nhân gọi một tiếng mẹ. Bà đối với hành động này của cô đương nhiên rất hài lòng, liền mỉm cười nhìn cô.
Thấy tâm trạng của Tịch Ly đã dần bình ổn, Lạc Phu Nhân cũng không vòng vo tam quốc thêm làm gì, ngay lập tức đi luôn vào vấn đề chính: “Tịch Ly, con đang có thai sao?”
“Sao ạ?”.
Tịch Ly suýt chút thì cắn lưỡi mình. Lạc Phu Nhân làm sao biết chuyện này? Là... Lạc Anh đã nói cho bà sao?
“Con không.”
“Tiểu Ly” Lạc Phu Nhân thay đổi cách xưng hô với cô, bà nghiêm túc để cho cô đối diện với
ánh mắt mình.
“Đây là chuyện quan trọng, con không thể nói dối. Coi như bản thân con không vì mình, thì cũng phải vì đứa bé trng bụng con. Con nên nói cho ta sự thật. Hay là... Con đối với người làm mẹ này không đủ tin tưởng?” "Không phải đầu, mẹ. Con rất tin tưởng mẹ mà” Tịch Ly hoảng hốt vội vàng xua tay giải thích. Luống cuống một hồi, nhìn sâu vào ánh mắt bà, thấy được sự chờ mong cùng nghiêm túc của Lạc Phu Nhân, Tịch Ly liền hít một hơi sâu, tay nắm chặt lấy chiếc chăn dày màu trắng.
Mắt cô đảo láo liên nhìn xuống chiếc chăn, cô không biết nên nói với Lạc Phu Nhân như thế nào. Tâm trạng cô bây giờ quá mông lung, cô tin tưởng Lạc Phu Nhân, cũng rất yêu đứa bé. Nhưng đối với ba của đứa trẻ... Cô lại không biết mình nên có thái độ như thế nào.
“Không cần phải vội vàng, mẹ luôn sẵn sàng ở đây nghe con nói. Mọi chuyện, con cứ bắt đầu kể từ đầu đi” Lạc Phu Nhân VỖ VỖ lên lưng cô để dỗ dành Tịch Ly. Trước giờ bà chỉ có độc nhất một đứa con trai, cho nên việc dỗ dành an ủi con gái Lạc Phu Nhân không quá giỏi. Nhưng trong mắt bà Tịch Ly giống như một đứa trẻ vậy, mà trẻ nhỏ là để yêu thương. Cho nên bà muốn dùng hành động dịu dàng nhất, ấm áp nhất để khiến cho cô từ từ bình tĩnh lại.
Tịch Ly cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lạc Phu Nhân từ từ ngấm vào da thịt mình thông qua lớp áo mỏng, cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang gấp gáp của mình trở nên hòa hoãn hơn.