ấy thật khiến Alan phải câm nín không biết nên tiếp tục khuyên răn hay là chiều theo
Cô.
“Nốt lần này nữa thôi đấy nhé?” Rốt cuộc anh cũng là người phải xuống nước trước, bởi vì trước khi ngồi lại vào chỗ ngồi, Cố Huệ đã ranh mãnh hôn một cái vào môi anh. “Anh không phải đến cửa hàng sao? Mau đi đi, dạo này anh đã bỏ bê cửa hàng mấy hôm rồi” Cổ Huệ cố ý nhắc nhở Alan. Dạo gần đây anh rất giống như một con gấu koala một mực đeo bám Cổ Huệ, đuổi cũng chẳng chịu đi. Thời gian hai người họ ở cùng nhau
giống như hai tư trên hai tự giờ luôn vậy.
“Không muốn mà”
Alan dụi dụi đầu mình vào cần cổ Cố Huệ, thật khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngứa
VietWriter
ngáy.
“Được rồi mà, anh mau đi đi. Đến tối trở về em sẽ cho anh một bất ngờ nho nhỏ”
“Ăn được không?”
"Ăn được” “Vậy lỡ như anh không thích thì sao?” “Khẳng định anh sẽ thích”.
Cổ Huệ có chút hơi mất đi kiên nhẫn khi Alan cứ hỏi nhiều như vậy, cho nên cô trực tiếp quay đầu, hôn một cái lên môi Alan để chặn miệng anh lại:
“Như vậy đã được chưa? Nếu như anh ngoan, em sẽ còn thường cho anh nhiều hơn.
thể nữa.”
Cô nói rồi liền nhếch môi lên nhìn Alan cười, khiến cho thân thể Alan lập tức liền có cảm giác vô cùng nóng bức, da thịt anh giống như đang muốn bùng cháy vậy.
Nhưng vì muốn nhận được phần thưởng lớn hơn nên Alan nhịn, không thể nào ngu ngốc tham bát bỏ mâm được. “Được, chờ anh”.
Alan hôn một cái lên cái trán trơn bóng của Cố Huệ rồi đi về phía tủ quần áo, lấy một bộ đồ đơn giản để thay.
Quả thật gần đây anh không thường xuyên đến cửa hàng, tranh thủ lần này kiểm tra luôn một lượt hiệu suất làm việc của cửa hàng trong suốt mấy ngày qua luôn vậy. Một mũi tên trúng nhiều con chim, quả thật quá là hời.
Alan lái xe đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Cổ Huệ. Cố Huệ có chút buồn chán khi cứ ngồi trong nhà, cho nên cô cũng thay một bộ đồ đơn giản để xuống phố, tiện thể ghé siêu thị mua một ít đồ ăn tươi mới để chuẩn bị sẵn cho bữa tối nay
luôn.
“Nóng thật đấy”
Mấy ngày gần đây trời mưa, nhưng hôm nay đột nhiên lại có nắng, cho nên trời rất bức, vừa mới đi ra khỏi nhà được mấy bước mà cơ thể Cố Huệ đã đổ mồ hôi rồi. “Chị Cổ Huệ”
Sau lưng Cố Huệ vang lên một giọng nữ quen thuộc, cô vờ như không nghe cứ tiến về phía trước, nhưng người kia lại không hề chịu thua mà chạy theo bước chân cô.
Một bóng dáng nữ nhân bước lên chắn trước mặt Cố Huệ. Cố Huệ nhận ra mùi nước hoa nồng nặc quen thuộc làm người ta cay sống mũi này. Không cần ngẩng mặt lên cô cũng có thể đoán được người đang đứng trước mặt mình là ai. “Trảnh ra” Người đứng trước mặt Cố Huệ quả nhiên là Cố Hy. Trong lòng cô thầm mắng ban ngày mà cũng gặp phải thứ âm binh bất tán như Cổ Hy, làm hỏng cả tâm trạng buổi sáng sớm của cô ra.
Nhìn thôi cũng đã đủ chướng mắt rồi, cô cũng không muốn ngoài đường làm tâm điểm. Nếu không cẩn thận không khống chế được tâm tình, có lẽ Cổ Huệ sẽ nóng máu lên mà đánh cô ta ngay tại đây mất. Nghĩ vậy cho nên cô liền lách qua Cổ Hy mà tiến lên phía trước. “Chị nghe em nói đã” Cố Hy nào có đồng ý dễ dàng buông tha cho Cố Huệ như vậy? Cô ta chạy theo Cố Huệ rồi nắm lấy tay cô. Lực đạo tác động lên tay Cố Huệ không nhỏ, không biết là vô tình hay cố ý nhưng cô ta giống như đang muốn bóp nát tay Cố Huệ ra luôn vậy. “Con mẹ nó, mày bị điên đấy à?” Cố Huệ gằn giọng quay người lại, ném cho Cố Hy một ánh mắt chán ghét cùng
khinh thường.
Nhưng trái với tưởng tượng của cô, Cố Hy không làm loạn khóc lóc như mọi lần nữa. Cô ta chủ động buông tay Cố Huệ ra, sau đó cúi gập người nói lời xin lỗi rối rít:
“Chị, em xin lỗi. Em không phải là cố ý khiến chị thấy đau đầu. Chị đừng giận em nhé, em đã biết lỗi rồi”
Cái gì đây? Cố Huệ trừng lớn mắt nhìn hành động của Cố Hy lúc này. Trong lòng giây phút này đang suy nghĩ mấy ngày nay lặn không thấy tăm hơi Cổ Hy đã ăn nhầm phải cái gì à? Sao đột nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến một cách khó tin như thế chứ?