Vị bác sĩ này thật không biết phải là sao với suy nghĩ của anh. Người ta thì trọng nam khinh nữ, còn ông bố trẻ nhà này lại trọng nữ khinh nam sao? "Còn làm gì mà ngồi đó?”
Lạc Anh có chút mất kiên nhẫn nên giọng anh hơi to.
Vị bác sĩ kia thật không biết nên làm như thế nào, anh ta chỉ có thể đưa mắt qua cầu cứu VỢ của đại ma vương này.
Tịch Ly đưa tay lên để trán, sau đó thở hắt ra một hơi:
“Lạc Anh, anh ra ngoài đợi đi.”
“Tại sao?”
VietWriter
Lạc Anh nghiêng đầu nhìn cô mà nói, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh đứng ở đây gây loạn khiến em khó chịu, cảm thấy rất đau đầu. Anh ra ngoài trước đi.”
Lạc Anh nghe vợ mình nói thế, ôm một bụng tổn thương mà rời đi. Cái này là gì vậy? Cô xua đuổi anh sao?
Đó! Những điều Flinn nói với anh quả thật là không sai mà. Một trong những điều cấm kị của cánh đàn ông là đừng có sinh con trai đầu lòng, nếu không nó sẽ cướp mật vợ mình ngay từ khi tiểu quỷ kia còn nằm trong bụng mẹ mất. Lạc Anh đứng ở bên ngoài đưa tay lên vò đầu. Rõ ràng lúc làm với cô anh luôn nghĩ tới việc con gái đầu lòng của họ sẽ đáng yêu như thế nào mà. Làm sao lại phản tác dụng vậy?
Siêu âm xong, Tịch Ly cầm lấy phiếu kết quả rồi ra khỏi cổng bệnh viện. Lạc Anh từ lúc ở bệnh viện trở ra cho tới tận khi lái xe đưa Tịch Ly về nhà mặt mày vẫn ủ rũ trông y như bộ dạng của một đứa trẻ bị người ta cướp mất món bánh yêu thích đi vậy.
“Anh rốt cuộc là làm sao đấy?”
Tịch Ly rốt cuộc cũng không nhìn được mà quay đầu qua nhìn anh. Cô cảm thấy việc có con trai đầu lòng rất tốt mà, điểm nào khiến cho anh không vui chứ? “Anh đã từng nói không thích con đầu lòng là con trai”.
“Thì sao? Vậy anh định làm gì với nó”.
“Làm gì là làm gì. Dù cho anh không thích nhưng em vẫn phải sinh thôi. Em và bố mẹ hai bên sẽ rất vui khi biết tin này mà, đâu có ai lạc loài giống như anh đâu cơ chứ?”
“Ừ, anh cũng biết là anh lạc loài sao?” Tịch Ly cũng chẳng tiếc lời chọc ghẹo anh, khiến cho mỹ nam nào đó đã dỗi nay lại càng thêm dỗi.
Vừa mới mấy hôm trước không phải cô vẫn còn rất yêu thích anh, rất thích dỗ anh sao? Vậy mà bây giờ đứa trẻ trong bụng mới được hai tháng thôi, Lạc anh đã có cảm giác bản thân thất sủng rồi.
Đây là lần đầu tiên, Lạc Anh biết tới trên đời này quả thực có một loại cảm giác như người ta nói: Ghét từ trong bụng mẹ.
Mặc dù... Thằng bé là con của anh. Lúc Tịch Ly và Lạc Anh trở về nhà thì hai ông bà vẫn chưa về. Anh đang thắc mắc nói chuyện gì mà lâu vậy thì có điện thoại của Lạc Phu Nhân gọi tới. Bà bảo là tối nay sẽ tới nhà hàng dùng bữa với Tịch Lão Gia, bảo mọi người trong nhà cứ ăn cơm trước.
Tịch Ly dạo này cứ đòi ăn bánh cuốn, nhưng thật sự chất lượng ở ngoài hàng khiến anh không yên tâm, ăn nhiều ngày có lẽ sẽ không tốt.
Một hôm nay, chỉ một hôm nay nữa thôi mà, nhé?”
Tịch Ly chớp chớp đôi mắt sáng như sao nhà nhìn anh, Lạc Anh thở dài một hơi. Đối diện với sự đáng yêu này của cô, anh vẫn là giơ cờ trắng đầu hàng, không thể nào chống lại nổi: “Chỉ một hôm nay nữa thôi đấy. Từ ngày mai em phải trở lại ăn cơm thôi.”
“Em biết rồi mà. Em đi tắm trước, anh đợi em một lát” .
Tịch Ly nói rồi phần khích nhảy chân sáo lên tầng khiến cho anh phát hoảng: “Em! Cái đứa trẻ này, anh có thể bớt tăng động đi một chút có được không? Cơ thể em bây giờ không phải chỉ là của một mình em đâu đấy?”
“Được, em biết rồi mà”
Tịch Ly nói rồi xoay người một cái lên môi anh, khiến cho cơn giận dữ trong anh liền tan biến.
Lạc Anh cũng đem đồ xuống nhà tắm ở tầng dưới để tắm rửa. Rất nhanh hai người đã đến tiệm bánh cuốn mấy ngày gần đây Tịch Ly thường gọi về nhà ăn. Quả nhiên đồ ăn ngon nhất vẫn là đến quán, bánh cuốn hôm nay cô cảm thấy đặc biệt ngon, còn Lạc Anh lại gọi một tô mì hoành thánh, anh không thích mấy món chấm như thế này cho lắm.
“Em muốn ăn thêm không?”
Lạc Anh nhìn hai đĩa bánh cuốn đã trống trơn trước mắt, liền cất tiếng hỏi cô. Việc có thai làm cho tính tình cùng cơ thể của phụ nữ thay đổi quả thật nhiều mà. Lúc trước có thúc ép cô cũng chỉ ăn một phần rất ít, vậy mà hiện tại lại có thể ăn nhiều như vậy, khiến cho anh cảm thấy rất bất ngờ. “Em muốn thêm một phần nữa, có được không?”