Tiếng xe cứu thương vang lên ngày một gần, Tịch Ly được các nhân viên y tế đem đặt lên trên cáng rồi đem vào trong xe. “Lái xe đem tôi tới bệnh viện đi. Đi theo chiếc xe cứu thương trước mặt” “Phu nhân! Người cảm thấy có chỗ nào không khoẻ sao? Hay là để tôi báo cáo với chủ
tịch.”
“Đừng nhiều lời, tôi không làm sao hết. Mau lái xe đuổi theo cái xe cứu thương trước mặt đi."
Diệp Nhạc Hinh bước vào ngồi trong xe, không hiểu sao khi nhìn thấy cô gái bị tai nạn kia, trong lòng bà bỗng xuất hiện một CỔ cảm giác rất quen thuộc. Nếu con gái bà còn sống, có lẽ cũng lẽ bằng tuổi cô gái kia. Cũng có thể là do Diệp Nhạc
Hinh đã nhớ thương con gái quá, cho nên mới nảy sinh ra cảm giác thân thuộc và lo lắng cho Tịch Ly.
Xe cứu thương rất nhanh đã chở người đến bệnh viện. Diệp Nhạc Hinh cũng theo chân các bác sĩ đến trước phòng cấp cứu. Điểm này làm cho các vệ sĩ đi theo bà vô cùng thắc mắc, cô gái kia có quan hệ gì với phu nhân nhà họ sao?
VietWriter
Hắn là vậy đi.
Thể lực của Diệp Gia trong giới doanh nhân hoàn toàn không nhỏ, tần suất xuất trên các
phương tiện truyền thông không ít, tuy nhiên chỉ có Diệp Lão Gia cùng Diệp Thiếp Gia.
Diệp Phu Nhân xưa nay kín tiếng, rất hiếm khi xuất hiện trên truyền thông. Bà cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi đi quan tâm người khác.
Cho nên Bách Quân ngầm suy đoán phu nhân có quen biết cô gái kia, hơn nữa bà cũng có vẻ như đang vô cùng lo lắng. Ở phía bên này, ở trong cửa hàng đồ uống Tịch Nhuệ vẫn còn đang không ngừng làm loạn. Đám đông từ nay đến giờ vẫn đang luôn miệng thì tầm bàn tán xem rốt cuộc ai mới là tiểu tam. Còn có người đàn ông kia, rõ ràng thái độ của anh ta đối với cô gái đã rời khỏi mới gọi là nồng đậm. Còn đối với người phụ nữ đang náo loạn trước mặt, có mù cũng nhìn ra thái độ của anh đối với cô ta vô cùng chán ghét. “Quân Thành, tại sao anh lại lén lút đi gặp mặt riêng cô ta vậy hả? Anh bây giờ liền ngay lập
tức phải giải thích cho em”
“Giải thích?”
“Không phải em mới là người nên giải thích sao? Tại sao giờ này em lại có mặt ở đây, hả?" Âm thanh Quận Thành phát ra có chút lớn, khiến cho Tịch Nhuệ cảm thấy hơi chột dạ. “Em cho người theo dõi tôi sao? Hả?” Ánh mắt Quân Thành trở nên sắc bén, phóng thẳng sánh nhìn về phía Tịch Nhuệ. Đôi môi Tịch Nhuệ được thoa son nước màu đỏ khẽ mím, hai bàn tay siết chặt lại, Móng tay sắc nhọn ghim vào lòng bàn tay tựa như muốn xỏ xuyên qua da tay mềm mỏng làm cho nó sắp rỉ máu luôn rồi.
“Quân Thành, không phải đầu. Anh nghe em giải thích. Em chỉ là quá yêu anh, không thể
tiếp nhận được sự phản bội của anh”. Tịch Nhuệ tiến lên phía trước muốn nắm lấy cánh tay anh, nhưng lại bị Quân Thành nhanh hơn tránh né.
Tay anh đưa lên để trán mình, lộ ra vẻ mệt mỏi rồi ngay lập tức rời đi, trước khi đi chỉ lưu lại
cho cô ta một lời nói:
“Đã đủ rồi. Em không cần phải giải thích thêm làm gì nữa”. Anh nói rồi lái xe đi, mặc kệ Tịch Nhuệ ở ngay phía sau đnag lao người chạy theo mình, kệ cho cô ta đang kêu gào khản cổ.
Quân Thành muốn chấm lên một điếu thuốc. Nhưng phát hiển bật lửa đã hết gas, cho nên chỉ đành tấp tạm vào một tiệm tạp hóa bên lề đường để mua bật lửa.
Nhưng điếu thuốc vừa lấy ra khỏi bao thuốc ngoại còn chưa kịp châm lên đã rơi ngay xuống đất sau khi anh nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới là Tịch Ly. “Alô, Tịch ly, em.”
“Xin hỏi, anh có phải là người nhà của chủ nhân số điện thoại này không ạ? Cô gái này hiện
đang bị tai nạn rất nghiêm trọng. Nhật kí cuộc gọi gần đây nhất của cô ấy lại là anh, cho nên...”
“Cái gì? Cô nói ai bị tai nạn?”
Nghe giọng nữ xa lạ lọt vào trong tại mình, thân thể Quận Thành lập tức liền trở nên cứng ngắc.
Anh vốn cho rằng người gọi điện là cô, còn đang muốn hỏi xem cô đang ở đâu, kết cuộc lại nghe thấy tin Tịch Ly xảy ra tai nạn? “Chủ nhân số điện thoại này vừa nhập viện trong tình trạng xuất huyết rất nặng. Nên nếu là
người nhà, chúng tôi rất mong muốn anh có thể tới để động viên cũng như chăm sóc scho
bệnh nhân”
“Cho tôi địa chỉ đi, ngay lập tức” Quân Thành vừa giữ điện thoại vừa chạy vào trong xe. Khoảnh khắc nghe thấy tin dữ kia, màng nhĩ của anh giống như sắp nổ tung ra luôn rồi. Nhận được địa chỉ, anh lập tức lái xe, lao đi với tốc độ nhanh nhất chỉ với mục đích làm sao có thể tới được bệnh viện một cách nhanh chóng nhất để gặp được cô. Bàn tay Quân Thành siết chặt lấy vô lăng, tim đập lên dữ dội, trên trán cũng đổ từng tầng mồ hôi lạnh luôn rồi.
“Tịch Ly, cầu xin em, đừng xảy ra chuyện gì. Anh sắp đến rồi, hãy đợi anh”