Còn tưởng rằng sẽ có được một phương án tốt, nào ngờ Cố Hải lại phũ phàng đánh gãy sự trông đợi của cô, lại còn cười thần bí nói:
“Muốn gỡ dây phải tìm người buộc dây. Cô cứ làm những gì bản thân cho là đúng là được rồi. Nếu thiếu phu nhân thật sự có lòng, tôi tin tưởng thiếu gia sẽ có đủ khả năng để nhận
ra thôi.”
“Thật là vậy sao?”
VietWriter
Tịch Ly hơi nghi vấn.
“Đương nhiên là thật”
Cố Hải chắc nịch cười tươi nhìn Tịch Ly, sau đó buông tay ra nói:
“Được rồi, nhanh chóng quay lại ăn cơm thôi. Thức ăn đều đã sắp nguội hết cả rồi” “Được, chúng ta cùng ăn cơm”
Tịch Ly vui vẻ cầm đũa lên, tán thành ý kiến của Cố Hải. Vừa ăn cô vừa nghĩ, rốt cuộc bản thân nên làm gì mới tốt, mới có thể xoa dịu được tâm tình đang bực bội của Lạc Anh một cách đơn giản mà hiệu quả nhất đây?
Cố Hải liếc mắt nhìn qua Tịch Ly đang đăm chiêu, môi bà khẽ nâng lên vẽ nên một nụ cười. Đúng thật là tuổi trẻ mà. Những người có tình yêu quả thật là vô cùng đáng yêu. Trải qua thêm một lúc, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Cố Hải trực tiếp đẩy cô ra khỏi bếp, không cho Tịch Ly động tay vào dọn dẹp. “Được rồi, được rồi, cô mau lên phòng đi. Tiết kiệm sức lực một chút, để lát nữa còn dùng”
Tiết kiệm sức lực? Lát nữa còn dùng? Tịch Ly giống như một con rùa, chậm chạp tiêu hóa lời thím Cố nói. Mãi cho đến khi bước đến trước cửa phòng, cô mới đột ngột trở nên thông minh, mặt dần đỏ ửng lên khi hiểu ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của thím Cố.
Tịch Ly lắp ba lắp bắp ngồi trên giường, đem mặt mình vùi vào trong gối mềm, mặt đỏ đến tận mang tai mà nói: “Cháu... Cháu mới không có ý đó đâu”
Tịch Ly vốn định đợi trong phòng, nhưng cô cảm thấy bản thân xuống phòng khách đợi thì
có thể nhìn thấy anh được sớm hơn. Cho nên cô thay đổi chiến thuật, di chuyển từ lầu trên xuống lầu dưới, ngoan ngoãn ngồi ở
phòng khách chờ đợi anh. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngủ quyên đi mất. Nếu như không vì bị âm thanh mở khóa cửa khá lớn đánh thức, thì có thể thực sự tối nay cô đã ngủ quên trên ghế sô pha luôn rồi.
Tịch Ly nhìn thấy bóng người lọ mọ trong bóng tối, cô liền có lòng tốt chạy tới bật điện phòng khách lên: “Cẩn thận một chút, em bật điện giúp anh” “Thiếu phu nhân” Khoảnh khắc đèn nhà bật sáng lên, khung cảnh trước mặt quả thật là dọa cho cô chết khiếp.
Đập vào mắt Tịch Ly là hình ảnh trợ lý Diêu vốn gọn gàng ngày thường vậy mà bây giờ quần áo lại xộc xệch, trên mặt còn có một vết tay đỏ chói trông vô cùng khó coi.
Anh ta đen Lạc Anh tiến về phía cô, sau đó mếu máo nói: “Thiếu phu nhân, trả lại người cho cô. Tối nay, phiền cô chăm sóc cho anh ấy” Nói rồi liền co giò chạy đi, để lại một mình Tịch Ly ngơ ngác đứng trong phòng khách lớn. Diệu Tấn vừa lao ra khỏi nhà đã nhảy thẳng vào trong xe, sau đó đem tay sờ lên má mình, mắng bản thân số chó, còn có mắng Lạc Anh làm sao ra tay nặng như vậy. Để kể đến “sự tích” dấu tay năm ngón đỏ lựng in trên mặt anh ta, chúng ta phải cùng quay ngược thời gian về tầm một tiếng trước. Bắt đầu từ buổi tiệc mừng của tập đoàn Lục Thị.
Lục Triết Hàm và Lạc Anh có thể coi là chỗ quen biết lâu năm. Hai người là bạn học từ thời cấp hai, cho tới khi lên đại học thì Lạc Anh ở lại trong nước, còn Triết Hàm phải qua Mỹ để vừa học vừa đồng thời học cách quản lý công ty ở Wasington.