phản xạ cũng trở nên chậm chạp.
Tịch Ly có thai sao? Nhưng là... ai là tác giả của đứa bé trong bụng có cơ chứ?
“Không phải, anh ấy không phải là chồng tôi”
7 TL
VietWriter
Tịch Ly vội vàng xua tay giải thích, nhưng vị bác sĩ kia lại giống như không nghe, chỉ liên tục
dặn dò cô việc nên cẩn thận trong thai kì, đặc biệt là ba tháng đầu và ba tháng cuối.
Quân Thành dìu Tịch Ly trở lại phòng bệnh, nhìn thấy tia vui sướng hiện hữu trên gương mặt
cô, anh không muốn phá hỏng đi tâm trạng tốt đẹp mà cô vừa có được, cho nên đành nuốt
ngược thắc mắc của mình vào trong.
Tịch Ly từ nay đến giờ vẫn luôn đặt tay lên bụng mình, cô cảm thấy thật hạnh phúc, mình vậy mà bây giờ đã sắp trở thành mẹ rồi.
Tốt xấu gì, đây cũng là việc cô nên báo cho Lạc Anh biết. Anh nói anh đã luôn mong có một đứa bé trong nhà, nhưng thật không ngờ đứa con này lại đến đột ngột như vậy. Nó có thể sẽ là cách để cô và anh hòa giải một cách nhanh chóng nhất. Tịch ly ở lại bệnh viện thêm nửa ngày nữa để theo dõi tình hình, nhưng vì mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện khiến cho cô khó chịu, không gian ở đây cô cũng không quen, nên Quân Thành đã đồng ý để cô về nhà sớm. “Em nói địa chỉ đi, anh đưa em về” "Cảm ơn, Quận Thành. Nhưng thật sự không cần đâu, em có thể tự mình...” “Cơ thể em vẫn còn chưa hồi phục, cho nên đừng từ chối”. Quân Thành mở cửa xe đợi sẵn, Tịch Ly biết anh chỉ có ý tốt, cho nên cũng không từ chối mà lịch sự gật đầu tiếp nhận lời đề nghị của anh. Qua hơn hai tiếng lái xe, rốt cuộc xe cũng dừng lại trước tư thự Lạc Gia. Quân Thành đương nhiên có chút hơi bỡ ngỡ. Vốn cho rằng cô rời khỏi anh cuộc sống sẽ trở nên khó khăn chật vật, nhưng có vẻ như không phải, cuộc sống hiện tại của Tịch Ly đang vô cùng tốt.
Quân Thành mở cửa để Tịch Ly bước xuống xe. Ngay giây phút hai người vừa tạm biệt, Quân Thành liền nắm tay Tịch Ly lại, âm thanh trầm khàn vang lên bên tai cô: “Chúng ta thật sự... không thể nào quay lại như trước được nữa sao?” Tịch Ly có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Quân Thành, nhưng rất nhanh cô đã định thần lại,
mỉm cười với anh:
“Cảm ơn anh, anh là người rất tốt”
Cô nói rồi liền quay lưng đi, để lại cho Quân Thành một bóng lưng nhỏ bé cùng không gian
tĩnh lặng.
Quân Thành đưa tay đặt lên trên ngực mình, cảm nhận được nhịp tim đang thình thịch. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy Tịch Ly cười với mình như vậy. Nụ cười đó, giống như lúc hai người vừa mới lần đầu gặp nhau. Cũng chính nụ cười đó đã từng khiến cho anh có đôi lần rung động.
Nhưng hiện tại, có lẽ thật sự bọn họ đã không thể quay đầu nữa rồi. Nhưng vẫn còn một việc anh bắt buộc phải làm rõ. Người gây ra vụ tai nạn xe kia, liệu có phải là Tịch Nhuệ hay không. Và vì sao cô ta lại trùng hợp nhập viện với Tịch Ly trong cùng một ngày như thế? Tịch Ly khó khăn chống đỡ bản thân để đẩy cửa bước vào nhà. Thân thể cô sau khi trải qua vụ tai nạn vừa rồi quả thật đang vô cùng yếu, phải bám vịn vào vách tường mới có thể đi đứng dễ dàng hơn được. “Thiếu... Thiếu phu nhân”. Thím Cố thấy cô liền hớt hải chạy ra. Nhìn thấy trên trán cô quấn băng gạc trắng, cũng có thể thấy cô đang vô cùng chật vật để bước đi, nên bà càng vội vàng chạy ra đỡ Tịch Ly.
“Cảm ơn, thím Cố. Không biết Lạc Anh đã trở về hay chưa?
Tịch Ly cười cười nhìn Cố Hải, sau đó cất lên âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp.
Nhưng cô nhận ra có điều gì đó khác so với mọi ngày. Phản xạ của Cố Hải hôm nay không được lưu loát lắm, ánh mắt bảo đảo qua đảo lại liên tục, giống như đang cố tình né tránh câu hỏi của Tịch Ly.
“Thím Cố?” Tịch Ly cho rằng Cố Hải không nghe thấy câu vừa rồi mình mới hỏi, cho nên cô cũng không ngại hỏi lại thêm lần nữa để có được đáp án. “Thiếu phu nhân, thiếu gia vẫn chưa về” “Là vậy sao?” Tịch Ly nghe câu trả lời của Cố Hải xong, mọi âm thanh cô vừa định phát ra liền tắt ngấm. Ban nãy khi vào nhà, rõ ràng cô đã thấy giày da của Lạc Anh, còn có một đôi giày cao gót. Trong lòng Tịch Ly bỗng nổi lên nghi hoặc. Lạc Anh... Không phải sẽ làm ra loại chuyện có lỗi với cô chứ?