Oanh một tiếng, đầu quân Thành vang lên một tiếng nổ. Không phải là đúng như anh nghĩ, bà nội anh vì bị tai nạn mà đầu óc bắt đầu không tỉnh táo rồi đó chứ?
“Theo bác sĩ chẩn đoán thì lão phu nhân bị mất đi trí nhớ tạm thời. Nhưng bác sĩ nói tạm thời đừng kích động bà ấy, nếu không sẽ lại có chuyện không hay xảy ra”.
Thím Trương ghé sát vào tai anh, khẳng định ý nghĩ của Quân Thành là đúng. Nhưng nếu là như vậy, vậy thì bà không biết người đã gây ra tai nạn cho mình là Tịch Nhuệ, lại càng không biết việc trước kia bà đã dàn dựng một cái chết giả cho Tịch Ly để qua mắt anh sao?
VietWriter
Như vậy, bây giờ mọi người nên nói với Quân lão phu nhân như thế nào? Nếu nói là do tự bà gây ra sự cố thì chính là đang lừa dối lão phu nhân. Còn nói hết cho bà mọi sự thật thì lại khiến cho bà bị đả kích. “Sao vậy? Con bé bận gì nên mới không thể tới cùng con sao?” Giọng lão phu nhân vang lên cắt ngang suy nghĩ của Quân Thành, Anh tần ngần mất một lúc, sau đó uốn lưỡi mà đáp lại: “Vâng, cô ấy bận việc, nên tạm thời không thể đến” “Là vậy sao?”
Trên mặt bà vẫn duy trì nụ cười, nhưng giọng có chút buồn rầu cùng lo lắng:
“Con ấy, bảo con bé đừng cố sức làm việc quá. Nhà chúng ta thiếu chút tiền để lo cho con bé thoải mái sống hay sao?”
Quân Thành cảm thấy lời nói dối của mình chính là một đại tội, nhưng anh vẫn cố gắng
diễn cho xong vở kịch này: “Phải, phải, bà nội nói rất đúng. Đợi ngày mai cháu nhất định sẽ đưa cô ấy tới thăm bà.
Suốt thời gian mà bà nằm viện cô ấy đã rất lo lắng đấy”
“Hả? Quân."
Mẹ Quân Thành vừa gđịnh lên tiếng vạch trần anh thì liền bị Quân Kính ngăn lại, ông đưa
tay lên che đi miệng bà:
“Bà xã à. Chuyện này tạm thời chúng ta cứ cho qua đi đã, có được không? Nếu chúng ta vạch trần lời nói dối của nó ngay bây giờ thì chẳng phải sẽ gây cho mẹ đả kích lớn hả? Em cũng không phải là chưa nghe qua bác sĩ đã nói thế nào mà?”
Quân Kính vừa là thương lượng, vừa là năn nỉ Tô An Dung. Bà tuy thẳng tính nhưng cũng không phải là kẻ không biết điều, liền rất phối hợp mà đáp ứng.
Quân Thành cảm thấy không khí hơi ngột ngạt, hôn lên má lão phu nhân một cái rồi rời đi: “Công ty còn có việc, hôm khác cháu lại đến thăm bà” Anh nói rồi cúi chào mọi người, đó rời khỏi bệnh viện, đi thẳng ra bãi đậu xe.
Ngồi trong xe, Quận Thành luôn nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại. Nội tâm anh đang đấu tranh kịch liệt, chưa bao giờ anh cảm thấy việc nhấc máy gọi cho một người lại cần nhiều dũng khí đến thế. Quân Thành gục đầu vào vô lăng, yên lặng mồi hồi lâu sau cùng cũng quyết định nhấn máy gọi. Thật ra trong lòng anh đang vô cùng hồi hợp cùng lo lắng, lo lắng không biết người mà anh vừa gọi liệu có chịu nghe máy hay không. “Làm sao vậy? Có ai gọi cho em sao?”
Tịch Ly vừa từ trong nhà tắm trở ra, tóc cô còn hơi ươn ướt. Nhìn về phía đầu giường, cô liền thấy một bóng dáng cao lớn đang cầm lấy điện thoại đang đổ chuông của mình, vẻ mặt rất không vui.
“Tên phá đám lại gọi tới rồi”