Những người đứng bên ngoài không ngừng chỉ trỏ về phía Cố Hy mà bàn tán. Cô ta đưa
mắt nhìn đám tóc dài của bản thân bị Cổ Huệ cắt đi còn đang nằm trên mặt đất, thân thể
hơi chao đảo mà đứng dậy, sau đó giống như hóa điên mà chạy đi. “Cố Huệ, mày chờ đó”
Cố Hy bắt một chiếc taxi rồi leo lên, ngồi trên xe nghiến răng ken két nói.
Tài xế quan sát thấy biểu cảm hận như không không thể ăn thịt người trên gương mặt cô ta hiện tại, trong lòng ông khẽ nói một câu: Thật xấu như quỷ a.
Lúc này, Cố Huệ cũng Cố Quấn đã trở lại trước cửa phòng cấp cứu. Cố Quân ấn người em gái ngồi xuống băng ghế chờ, còn bản thân nửa quỳ trên mặt đất nhìn Cố Huệ đang cúi gằm mặt xuống đất, bả vai cô đang từng đợt run lên. “Tiểu Huệ..”
Cố Quần lo lắng nắm lấy tay em gái mình.
“Em thật sự đã muốn giết người, anh trai. Nếu như anh không đến kịp thời, em thật sự đã
định giết cô ta”.
VietWriter
Cố Huệ tay bưng lấy mặt mình mà tu hu khóc, cô ấy như thế nào cũng thật không ngờ bản
thân lại vì Tịch ly mà trở nên kích động như vậy, suýt chút nữa thì đã không khống chế
được hành động của bản thân.
Alan đứng khuất sau vách tường mà quan sát Cổ Huệ, trái tim anh như thắt lại, ôm lấy
gương mặt đầy đau khổ của mình mà thương tâm nói một câu:
“Tiểu Huệ, anh xin lỗi.”
Anh ta nói rồi liền xoay người rời đi. Anh biết bây giờ Cố Huệ không muốn nhìn thấy anh, mà anh hiện tại cũng đang không biết nên đối diện với cô như thế nào. Cố Quân đặt mông ngồi lên trên chiếc ghế trống bên cạnh Cổ Huệ, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, không ngừng vỗ về trấn an cô:
“Đều đã qua rồi. Em cũng đừng lo lắng quá, Tịch Ly nhất định sẽ không sao.”
Cố Huệ mệt mỏi gục trên vai Cố Quân, nếu như bây giờ không có anh ở đây, Cố Huệ dám chắc bản thân sẽ gục ngã mất.
Mỗi phút chờ đợi đối với hai người đang ngồi ngoài phòng cấp cứu đều dài tựa một năm. Rốt cuộc, sau hơn một tiếng nữa cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Cố Huệ lúc này đã không
còn chút sức lực nào nữa, thâm tâm cô ấy đang bị nỗi sợ hãi gặm nhấm, không dám đứng
lên để hỏi bác sĩ ca cấp cứu đã thành công hay chưa. Cô ấy thực sự đang rất sợ cái từ không, sợ sẽ mất đi người bạn thân thương nhất.
Nếu như thế, Cố Huệ làm sao có thể vui vẻ mà sống tiếp được? Nếu như... Nếu như không phải cô ấy cãi nhau với Cố Hy, không phải cô ấy giao Tịch ly cho Alan trông chừng thì đã
không xảy ra thảm kịch này.
Cố Quân thấy em gái mình ngồi yên không chịu động, anh cũng biết em gái mình ngày hôm nay đã chịu đủ đả kích rồi, cho nên anh liền là người tiến lên phía truocs hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tình hình của cô gái trong kia thế nào rồi?”
“Đã không có gì phải lo lắng. Nhưng ba tháng đầu mang thai là giai đoạn nhạy cảm, cái
thai tuy khỏe mạnh nhưng người nhà phải cẩn thận. Nếu như còn để xảy ra va chạm mạnh như ngày hôm nay, tôi không dám khẳng định kết quả lần cấp cứu sau sẽ khả quan như vậy đâu”
“Cảm ơn bác sĩ”
Cố Quân cúi người ột cái, vị bác sĩ kia cũng gật đầu rồi rời đi. Cố Huệ ngồi trên băng ghế chờ nghe bác sĩ nói Tịch Ly đã không sao, lúc này tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng cô ấy mới được gỡ bỏ, trong thoáng chốc hai gõ mã Cố Huệ đã ngập tràn nước mắt:
“Tốt rồi, thật tốt quá rồi”
“Đợi thêm một lát nữa là người nhà có thể vào thăm bệnh nhân. Nhưng cô ấy đang mệt
mỏi, cho nên đừng đánh thức cô ấy”
Mấy vị hội tá đẩy bằng ca ra khỏi phòng cấp cứu tỉ mỉ dặn dò hai người đang đứng đợi ngoài cửa, Cổ Quân nghe thấy vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy rồi.
Cố Huệ cùng Cố Quân ngồi trong phòng hồi sức để quan sát Tịch Ly, thấy cô yên bình ngủ nhưng đôi chân mày vẫn đang chau lại, trông vô cùng đau đớn. “Tiểu Ly, cậu thấy đau lắm có phải không?” Cố Huệ nắm lấy tay bạn mình mà đem lên áp lên má, bàn tay nhỏ bé vốn mềm mại ấm áp của Tịch Ly vậy mà hiện tại lạnh lẽo không có nhiệt độ, thật sự khiến cho người khác thấy
mà đau lòng.
Cố Quân thấy em gái của mình đã đủ mệt, anh liền bảo Cổ Huệ ở lại phòng còn bản thân
sẽ ra ngoài mua một chút đồ ăn: “Tiểu Huệ, em ở lại đây với Tịch Ly. Anh đi mua một chút đồ ăn, chắc em cũng đã đói bụng rồi”. Anh ta nói rồi quay người đi, cũng không quá để ý tới việc Cố Huệ đã nghe rõ hay chưa. Ngoài trời lúc này mây đang xám xịt, trời sắp tối rồi, gió đang nổi lên, có vẻ như trời đã sắp mưa.
Cố Quân đưa tay lên cản đi mấy hạt bụi sắp bay vào trong mắt, ngồi vào trong xe rồi bắt đầu khởi động xe. Ban đầu anh chỉ nghĩ Cố Huệ coi Tịch Ly như những người bạn thân bình thường với nhau
thôi, nhưng thật không ngờ tình cảm của em gái anh dành cho cô gái nhỏ kia lại lớn đến như vậy. Mà những mối quan hệ hiện tại đang xoay quanh Tịch Ly có vẻ hơi phức tạp, có vẻ
như anh nên cho người đi điều tra một chuyến để mọi chuyện được rõ ràng.
Lạc Anh ở bên khách sạn, anh đã theo định vị mà hỏi được tiếp tân vị trí phòng của cô.
Nhưng tiến lên gọi cửa cả nửa ngày cũng không thấy ai trả lời, anh khó hiểu đi xuống dưới thì nữ nhân viên quầy tiếp tân liền nói phòng 102 đã vừa được trả ban nãy rồi, anh đi nhanh quá cho nên cô ấy không nói cho anh biết kịp. Đã đi rồi hay sao? Lạc Anh hơi cau mày. Nhưng rõ ràng là thiết bị định vị vẫn ở trong phòng khách sạn, anh dám khẳng định là Tịch Ly hoàn toàn không hề biết một chút gì về phần mềm định vị được anh cài trong máy cô cả.