Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Alan nghe tiếng Cổ Huệ vang lên bên tại mình, anh có chút giật mình mếu máo nói:


“Sao em lại mắng anh là tra nam?”


“Sao em lại mắng anh là tra nam?” Alan có chút sửng sốt nhìn Cố Huệ. Không phải chỉ mới vài giây trước đây bọn họ đều đang vui vẻ sao? Anh cũng đâu có làm gì sai, tại sao lại đột nhiên bị mắng chứ?


Cố Huệ nghe thấy tiếng Alan vang lên bên tại mình, cô mới quay đầu sang, đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh ta: “Ngoan một chút, em không có mắng anh. Chúng ta quay lại phòng khách sạn đi. Hiện tại không thể để Tịch Ly ở một mình được đâu”.





Cố Huệ nói rồi liền xoay người, Alan thấy vậy cũng lẽo đẽo chạy theo sau, miệng còn không ngừng hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” “Ừ, tình hình không ổn. Có vẻ như có một tên phiền phức sắp tới rồi”. Cố Huệ bước nhanh về phía trước, cải người đàn ông đứng bên nhoài khách sạn đó, cô


+


chắc chắn là Lạc Anh.


Mặc dù chỉ mới chính thức gặp mặt qua một lần, nhưng ấn tượng của cố Huệ về anh ta


rất sâu đậm. Lần đầu gặp nhau trong nhà hàng hôm trước, vừa trông thấy đã liền bị thu hút


bởi vẻ ngoài điển trai. Nhưng ai mà ngờ được, cái tên đẹp mã này vậy mà lại là một gã tra nam khốn nạn. Làm cho bạn thân cô có bầu rồi còn có tâm trạng vui vẻ lên giường cùng



VietWriter



với người phụ nữ khác.


1


Cho nên coi như không vì Tịch Ly, tam quan của Cố Huệ cũng không thể nào chấp nhận Lạc Anh được. Tịch Ly chịu khổ đã đủ rồi. Vì thế, từ nay về sau, Cố Huệ sẽ dùng hết sức mình để hỗ trợ cho Tịch Ly, để cuộc sống của cô từ nay về sau có thể ngày càng trở nên vui


vé.


Cửa phòng mở ra, Tịch Ly còn đang ngồi trên giường ngơ ngác thì Cố Huệ đã tiến tới cầm lấy tay nắm vali của cô, âm thanh gấp gáp tiến dần về phía cửa: “Tiểu Ly, chúng ta mau đi thôi. Nơi này hiện tại không tiện để ở lại lâu nữa rồi” “Làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?” Phản ứng của Tịch Ly phải nói là giống Alan lúc mới nghe chuyện này y như đúc, hai mắt cô mở lớn khó hiểu nhìn Cố Huệ.


“Cha của đứa bé trong bụng cậu tìm đến tận cửa rồi. Với tình hình bây giờ, cậu vẫn muốn


ra gặp anh ta sao?”


Gặp lại Lạc Anh sao? Theo như tình hình hiện tại, quả thật Tịch Ly không thể nào làm như thế. Cô không biết


nên đối mặt với anh như thế nào, cũng như không biết nếu như thật sự gặp mặt rồi hai người sẽ đối đáp với nhau ra sao. Trong đầu cô suy nghĩ rối như tơ vò, hai tay mảnh mai đưa lên sờ lên cái bụng phẳng. Bé con, con nói mẹ nên làm thế nào với con đây? Còn cả... Mẹ nên làm thế nào để papa biết đến sự tồn tại của con trong bụng mẹ nữa.


“Mình không muốn”


Tịch Ly lắc lắc đầu, ít nhất là trong thời điểm nhạy cảm như vậy giờ, hai người không nên


trực tiếp gặp mặt nhau.


Hình ảnh anh ân ái cùng Cố Hy trên chính chiếc giường họ từng trao cho nhau những cảm xúc nồng đậm vẫn y nguyên như lúc đầu, đang khắc sâu trong trí óc cô, tựa như một lời ma chú đang gặm nhấm tâm hồn cô, khiến cho mỗi lần nhớ đến trái tim cô đều đau nhói.


Giả sử bây giờ Lạc Anh đứng trước mặt cô, cô sợ mình sẽ không khống chế được mà nói ra


những lời tổn thương anh, thậm chí là lao vào đánh anh. Còn Lạc Anh... Trải qua một thời


gian chung sống, cô cũng hiểu được anh là người như thế nào. Nếu không có tình cảm,


hẳn là anh sẽ không tùy tiện đụng chạm vào Cổ Hy. Cho nên có thể thấy được, thời gian


qua hóa ra Tịch Ly ở trong lòng anh chỉ là một thể thân thất bại mà thôi. Bây giờ có phải hay không, đã đến lúc cô nên tỉnh mộng rồi. Phép màu của bà tiên biến mất, cô bé lọ lem


nên trở về nơi xuất phát tồi tàn, cũ nát rồi.


“Được, vậy cậu cải trang một chút. Để Alan cõng cậu, bọn mình dẫn cậu đi ra ngoài.”


Alan cõng mình sao, như thế làm sao được?” Tịch Ly nghe thấy đề nghị tiếp theo của Cố Huệ liền lên tiếng chổi từ, dù sao hiện tại anh ta cũng là hoa đã có chủ rồi, tiếp xúc với người khác giới thân mật quá là không nên, dù


cho đó có là bạn thân của bạn gái mình đi chăng nữa.


“Cái con bé này, cậu đang nghĩ ngu ngốc cái gì đó? Với cái cơ thể mới xảy ra tai nạn còn


chưa phục hồi này của cậu, cậu có tự tin sẽ tự mình chống đỡ được mà lướt qua người anh ta không?”


“Nhưng làm như vậy, Alan có cảm thấy phiền không?” “Không thành vấn đề đầu. Như Tiểu Huệ nói đấy, thể trạng cơ thể cô đang không tốt, tự mình đi lại sẽ có chút khó khăn. Dù sao có người giúp đỡ thì sẽ vẫn tốt hơn mà” “Vậy được. Làm phiền anh” Tịch Ly mặc dù muốn từ chối nhưng thật sự cô chỉ vừa mới xuất viện sau vụ tai nạn mà


thôi. Cơ thể cô bây giờ cử động đơn giản đều khó khăn, chứ đừng nói tới việc dư sức mà


chạy nhảy.


“Được rồi, nhanh lên một chút. Anh ta đến đây, tớ khẳng định gã kia đã nắm được thông


tin cậu đang ở trong khách sạn rồi. Cho nên phải nhanh chóng rời đi, càng nhanh càng tốt”.


“Được, đều nghe cậu”


Tịch Ly nói rồi leo lên lưng Alan, Cố Huệ phụ trách đóng cửa và trả phòng.


Lúc ba người họ ra tới sảnh khách sạn, Lạc Anh lúc này vẫn còn đứng ở bên ngoài, giống


như vẫn còn đang nghe điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK