được một lý do “bình thường” và “thanh lịch” nhất.
Tịch Ly cũng muốn tiêu hóa bớt thức ăn, cô cũng không câu nệ mà gật gật cái đầu nhỏ của mình:
“Được, em không có ý kiến” Đón lấy mũ bảo hiểm, cô ngồi sau xe Lạc Anh, cùng anh đi vòng vòng quanh thành phố.
Không thể phủ nhận Bắc Kinh ban đêm thật sự trông rất đẹp. Có huyền ảo, có lung linh, có
thơ mộng, có sầm uất.
“Bám chắc vào”
Lạc Anh chủ động nắm lấy tay nhỏ của cô lại vòng qua eo mình. Như vậy có tính là chỉ
trong ngày hôm nay, anh đã chiếm tiện nghi” của cô tận hai lần không nhỉ?
VietWriter
Cũng không phải là lần đầu tiên ôm lấy anh từ đằng sau, nhưng Tịch Ly vẫn không khỏi thấy có chút ngượng ngùng. Cô hơi ghé sát mặt mình vào gáy anh, mùi dầu gội bạc hà làm cô thấy vô cùng dễ chịu.
Không biết rốt cuộc nghĩ thế nào mà nói chuyện với nhau được thêm một lúc thì cô liền ngủ quên. Mà Lạc Anh sau một vài lần gọi tên không thấy cô trả lời, dĩ nhiên anh biết cả
ngày nay cô đi đây đi đó đã thẩm mệt, có thể đã vô thức ngủ mất rồi, nên cũng thu lại lời,
không tiếp tục làm phiền có thêm nữa.
Qua một lúc lâu sau, hai người rốt cuộc cũng về được đến căn biệt thự.
Đã về tới tận nhà nhưng cô gái nhỏ kia vẫn chưa hề có dấu hiệu gì giống như sắp tỉnh lại
cho nên anh chỉ có thể gọi quản gia ra cất xe vào gara còn mình thì tự bế cô đi vào nhà.
Cả hai người vẫn chưa xác nhận quan hệ gì với nhau, cho nên Lạc Anh không muốn làm cô khó xử, không bế cô đi thẳng tới phòng mình mà vòng qua hành lang đem cô trở về
phòng riêng.
Căn phòng này là dành riêng cho cô, có giường lớn trắng, thiết kế tối giản, bên khung cửa sổ còn được anh đặc biệt đặt một chậu hoa nhài do chính anh chăm sóc, vì anh biết đây chính là loài hoa yêu thích nhất của cô.
Anh đặt cô xuống giường, tháo giày cao gót ra khỏi chân cô sau đó chỉnh lại tư thế ngủ cho cô thật ngay ngắn.
Hai tay anh chống cằm không ngừng quan sát tỉ mỉ từng góc cạnh trên gương mặt nhỏ bé của cô. Cô gái này dù cho khi ngủ yên tĩnh như vậy nhưng vẫn không khỏi làm cho lòng anh rục rịch dậy sóng.
“Thật xinh đẹp” Lạc Anh không kìm được lòng mình, vươn tay ra vén mấy sợi tóc vương trên gò má cô. Nhưng những lọn tóc kia trông không bừa bộn chút nào, tựa như đang tự nhiên như những
nàng tiên yểu điệu nhảy múa trên mặt cô, càng làm cho dung mạo của cô trở nên thêm
xinh đẹp.
Anh vừa định cúi người xuống hôn lên mả cô thì giống như “lương tri” thức tỉnh, Lạc Anh ngớ người giữa không trung rồi nhanh chóng lui người về sau, còn tự tát vào má mình một cái: “Tên cầm thú này. Mày vừa định làm ra trò biến thái gì với con gái nhà người ta vậy?”
Không được rồi. Nếu còn tiếp tục nán lại đây, anh sợ mình sẽ không thể tiếp tục giữ vững đượ chình tượng chính nhân quân tử” ở trong lòng cô mất. Lạc Anh họ một cái nhẹ rồi đứng lên. Vừa quay người định rời đi thì đột nhiên một bàn tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay anh, một giọng nói trong trẻo vang lên níu kéo anh ở lại: "Đừng đi".
Cô gái này, đang ngủ cũng muốn quyến rũ anh sao? Nội tâm Lạc Anh giây phút này đang đấu tranh kịch liệt. Giống như lý trí bị chia làm hai, một nửa bảo anh hãy tiến tới đi, một nửa thì không ngừng mắng anh là cầm thú, bảo anh mau cút ra khỏi phòng.
Đang đắm chìm trong thế giới riêng thì chỉ một câu nói ngắn của cô đã kéo anh về thực tại:
“Mẹ, đừng đi."
Mę? Khóe môi anh giật giật. Cô gái này rốt cuộc là đang mơ cái gì vậy, lại dám cư nhiên gọi anh là mẹ sao? Anh đây mới không thèm làm mẹ của cô ấy. Lạc Anh xoay người, gỡ tay cô ra khỏi tay mình, đem tay nhỏ bé của cô để lại vào trong chăn dày ấm áp, vuốt lại mấy sợi tóc đang nhảy loạn trên trán cô. Lúc này anh mới để ý, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mày liễu cũng đang chau chặt lại. “Mơ thấy ác mộng sao?”
Anh thuận tay với lấy khăn giấy ở trên bàn, nhẹ nhàng giúp cô lau đi mồ hôi đọng trên
trán.
Giống như cảm thấy gương mặt khô ráo hơn, chân mày Tịch Ly dần dần được dãn ra, nhịp thở trở lại đều đều, quả thật là một con mèo con thích ngủ. Lạc Anh dùng ngón tay trỏ của mình điểm lên chóp mũi cô, hôn lên cái trán trơn bóng một
lần cuối rồi rời đi:
“Ngủ ngon, ma princesse” Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Tịch Ly cũng chầm chậm mở mắt ra. Cô đưa tay đặt lên trán mình, hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi của anh, trong lòng bỗng nổi lên một cỗ cảm xúc lâng lâng không nói nổi thành lời.
Căn phòng đêm im ắng càng làm cho cô nghe rõ nhịp trống từ trái tim đang đập loạn trong lồng ngực mình. Cảm giác này... Rất giống với lần tiên cô gặp được Quân Thành,
cũng chính là cảm giác của một cô gái mười tám tuổi lần đầu gặp được chàng trai mà
mình yêu. Cô chui cái đầu nhỏ vào trong chăn rồi cuộn tròn mình lại. Tịch Ly cố trấn tĩnh bản thân mình, cũng cố đè những cảm xúc mơ hồ kia lắng xuống.