Cố Hy chống hai tay lên mặt bàn, sau đó đem cái cằm nhọn đặt lên trên tay, một đôi mắt được chuốt mascara kĩ lưỡng nhìn Lạc Anh chớp chớp.
Lạc Anh ngưng lại động tác, đem mắt nhìn đối diện Cô Hy. Quả thật cô ta mới về nước không lâu, cho nên việc biết về nhiều công ty cũng như tìm ra chỗ làm phù hợp với năng lực mà sở thích là một điều khá khó.
Lạc Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy bộ phận nhân sự có lẽ thêm vào một người cũng không có vấn đề gì, cho nên mở lời với Cố Hy: “Em có thể đến bộ phận nhân sự thử việc qua một chút.”
VietWriter
Bộ phận nhân sự sao? Đây không phải là điều Cổ Hy mong muốn. Cái cô ta muốn làm là tạo ra được càng nhiều cơ hội tiếp xúc với anh càng tốt, như vậy càng nâng cao khả năng chiến thắng khi tranh
giành anh từ tay Tịch Ly để trở lại bên cạnh mình hơn.
“Hừm... Nếu được thì em vẫn muốn làm ở bộ phận thư ký hơn. Phù hợp với năng lực của
em, cũng được ở gần anh, em có thể bớt đi nhiều lo lắng.” Cố Hy rõ ràng là đang nói với Lạc Anh, nhưng ánh mắt sắc bén lại hướng về phía Tịch Ly
đang chú tâm ăn bánh trên môi cong lên một nụ cười.
Nhưng Tịch Ly thì lại không để ý, cô cứ như một chú hamster cặm cụi ăn đồ ăn sáng. Thỉnh
thoảng còn quay sang nhắc nhở Lạc Anh đừng có bỏ đi cà chua ở trên đĩa.
Cố Hy thấy Tịch Ly không có động tĩnh gì, nghe cô ta nói vậy mà vẫn có thể bình thản ngồi thưởng thức món ăn, nội tâm Cổ Hy cực kì không vui vẻ, kiên quyết phải khiến cho Tịch Ly bực tức: “À, em còn có một thắc mắc. Chị Tịch Ly, chị học chuyên ngành nào vậy? Em cũng không có thấy chị đi làm. Chị cũng lớn hơn em vài tuổi, không phải là cũng đang trong quá trình tìm việc làm như em đấy chứ?”
Cố Hy một mực duy trì nụ cười tươi rói ở trên môi, nhưng từng câu từng chữ mà cô ta phun
ra thật không đem lại cho người khác cảm giác dễ chịu gì, âm thanh ngọt cay của cô ta lọt vào trong tai thật cảm thấy vô cùng châm chích.
Trong nháy mắt hành động của Tịch Ly liền dừng lại, cô bỏ lát bánh mỳ trên tay xuống, cười gượng gạo nhìn Cố Hy: “Chị học chuyên ngành thiết kế thời trang. Nhưng học xong mới thấy bản thân không phù hợp lắm”.
Quả thật là bản thân Tịch Ly học hết bốn năm đại học mới cảm thấy mình chỉ là mông lung bước vào khoa thiết kế. Đối với các bạn học cùng trang lứa, chút tài năng của cô cũng không lấy gì làm nổi trội, miễn cưỡng chỉ có thể vừa qua môn. Ra trường chưa được bao lâu thì lại phải gấp rút kết hôn với Quân Thành, mà tấm bằng đại học kia thì học lực cũng không lấy gì làm xuất sắc, cho nên cô luôn không có tự tin đi xin việc ở các công ty thời trang.
Đã từng có một thời, Tịch Ly nghĩ có lẽ mình nên chọn mấy công việc dễ dàng hơn như là thư ký hoặc kế toán. Nhưng vấn đề cực lớn là từ khi kết hôn với Quân Thành cô liền trở thành một người phụ nữ của gia đình kiểu mẫu, đa số thời gian đều dành cho bếp núc cùng nhà cửa, chưa từng được anh cho phép cùng xuất hiện ở các bữa tiệc lớn bên ngoài, cũng không có điều kiện để được rời khỏi nhà mà đi đây đi đó. Cho nên đến nay đã là hai sáu tuổi, cô vẫn cứ loay hoay trong cái vòng luẩn quẩn của bản thân, nhìn bạn bè lần lượt như những chú chim đã đủ lông đủ cánh tự do bay lượn. Nghĩ tới đây, chua xót cùng ghen tị chợt ập đến ngập lòng cô. “Em thấy như thế nào? Lạc Anh nghe Tịch Ly nói xong, anh quay sang nhìn cô, anh mắt nghiêm túc muốn biết suy nghĩ của cô như thế nào. “Hả? Anh hỏi em sao?”