người bạo lực cho nên có rất nhanh đã phản đối cách làm này. “Cô mới nói là anh ấy ép buộc cô sao?” Tịch Ly giật lấy tay mình ra khỏi bàn tay Cổ Hy, sau đó âm thanh trầm thấp hỏi. Cổ Hy thấy Tịch Ly có vẻ như đã "cắn câu”, cô ta liền được đà lấn tới, càng ra sức biểu hiện hơn nữa, nước mắt từ hai hốc mắt túa ra nhiều như mưa: “Chị, em làm sao dám nói điều cơ chứ? Hôm đó... Hôm đó là anh ấy đột nhiên cường bạo em. Anh ấy nói nhớ em, còn nói vẫn không quên được em. Em cũng không còn cách nào, cho nên mới phải cùng anh ấy.” “Đã đủ rồi, mau im miệng” Cố Huệ thấy bả vai Tịch Ly khẽ run lên, cô ấy liền lên tiếng can ngăn Cố Hy lại. Con mẹ nó! Cái gã tra nam này gu cũng mặn quá chứ! Như thế nào lại có thể nuốt trôi cái con đàn bà giả tạo từ trong trứng ra này vậy? Để Tiểu Ly của cô yêu hắn thì đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà! Shit!
Trong lòng Cổ Huệ không ngừng mắng Lạc Anh, sau đó quay sang ôm lấy Tịch Ly, hướng cô về phía cầu thang nói: “Được rồi, đừng có ở đây mà nghe cô ta nói linh tinh nữa. Trước, cậu lên phòng nghỉ ngơi
đi."
VietWriter
Cổ Huệ nói rồi dẫn Cố Hy đi tới chỗ cầu thang. Nhưng Tịch Ly còn chưa kịp đặt chân chạm lên một bậc thang nào đã bị Cổ Hy từ phía sau giống như một con sói đói nhào đến mà cản cô lại. Cô ta ôm lấy chân cô từ phía sau, dù cho Tịch Ly đã cố gắng gỡ tay cô ta xuống nhưng Cổ Hy vẫn kiên quyết đeo bám không buông, giằng cô với Tịch Ly vô cùng kịch liệt. “Bỏ tay cô ra đi, tôi thấy hơi mệt rồi” Tịch Ly cảm thấy đầu mình ong ong. Cái gì mà Lạc Anh cưỡng ép cô ta, cái gì mà anh nói nhớ cô ta chứ?
Vậy là hóa ra thời gian qua Tịch Ly chỉ là một thể thân thất bại thôi sao? Tất cả những kỷ niệm, những đau đớn, ngọt ngài mà anh trao cho cô trong suốt những tháng ngày qua hóa ra chỉ đều là giả tạo. Bụng Tịch Ly bỗng quặn lên một cái, cô cảm thấy thật buồn bôn. “Buông ra đi” Giọng Tịch Ly bắt đầu trở nên gắt gỏng, cô muốn rời khỏi đây, cô không muốn thấy mặt
người phụ nữ này thêm một giây nào nữa. Chỉ cần nghĩ tới việc cô ta lên giường cùng với người đàn ông cô đã bắt đầu trao cả trái
tim, Tịch Ly liền thấy kinh tởm cả hai đến cực độ.
Với sự trợ giúp của Cổ Huệ, cuối cùng Tịch Ly cũng bước lên được các bậc cầu thang. Nhưng chỉ vừa đi được một nửa Cố Hy lại giống như một kẻ điên lao tới lôi kéo tay cô, khiến cho Tịch Ly hụt chân mà ngã từ vị trí ở giữa cầu thang xuống.
A!
Cô trượt mình dọc theo các bậc thang mà rơi xuống, giây phút tiếp đất Tịch Ly lập tức ôm lấy bụng mình mà gào lên, nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt: “Đau, đau quả?
“Tịch Ly!”
Cố Huệ cùng Cố Quân đồng thời thét lớn rồi chạy lại phải cô, lúc này sắc mặt Tịch Ly đã trở nên trắng bệch. Tay cô không ngừng ôm lấy cái bụng mình, đôi mắt đẫm nước ngước lên nhìn Cố Huệ nói: “Tiểu Huệ, mình đau. Bụng mình đau quá. Cứu, cậu mau cứu con mình” Cố Huệ lúc này dời tầm mắt xuống phần dưới bụng Tịch Ly, phát hiện chiếc váy cô đang mặc đã bị nhuộm ướt một mảng bởi màu đỏ của máu, nghĩ cũng không kịp nghĩ mà cô ấy liền đỡ Tịch Ly lên sau đó quay sang nhìn Cố Quân: “Anh, anh đi lấy xe ra nhanh lên đi. Chúng ta lập tức tới bệnh viện” “Được.” Cổ Quân nói rồi ngay lập tức chạy đi, Cố Huệ cũng không biết bản thân hôm nay lấy ở đâu ra nhiều sức lực như thế, lại có thể ôm lấy Tịch Ly mà chạy biến. Alan đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Lẽ ra anh nên ngăn Tịch Ly lại, không nên cho Tịch Ly xuống bên dưới nhà nhưu lời Cổ Huệ
đã dặn trước lúc rời đi.
Nếu như Tịch Ly và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì khẳng định anh sẽ trở thành tội đồ trong mắt Cố Huệ mới.
Alan vừa nghĩ tới đó liền trở nên hấp tấp, anh lập tức chạy theo Cổ Huệ, lái xe theo chiếc xe của Cổ Quân mà lao tới bệnh viện.
Căn nhà rộng lớn thoáng chốc liền trở nên yên ắng. Cố Hy nhìn một ít máu dính trên nền nhà còn chưa khô, cô ta đột nhiên ôm mặt mà cười lớn.
“Chết tiệt! Con điếm đó vậy mà lại đang mang thai rồi sao?” Cố Hy ngửa mặt lên trời cười. “Tịch Ly à Tịch Ly, thật không ngờ cô lại may mắn đến như vậy. Không chỉ có được trái tim Lạc Anh, mà lại còn đang mang thai đứa con của anh ấy? Nhưng càng như vậy thì cô càng phải chết. Tôi nhất định sẽ xuống tay không lưu tình với cô nữa. Nếu có trách, hãy trách bản thân cô.