màu nâu trầm lại.
Cô trực tiếp cởi bộ đồ ngủ đang mặc trên người ra, sau đó cầm chiếc hộp màu trắng kia lên, mở dây ruy băng ra liền thấy một bộ lễ phục màu xanh lam lấp lánh.
Cô đem bộ váy kia mặc vào, may mắn là bộ váy này không có khóa kéo, cho nên không cần thiết phải nhờ tới sự giúp đỡ của Lạc Anh.
Tịch Ly thay đổi trang phục xong liền bước tới trước gương lớn, nhìn ngắm qua một lượt bản thân mình trong gương.
Cô có chút ngạc nhiên trước dáng vẻ của mình hiện tại, đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ váy có kiểu dáng thể này.
Tà váy được khoét xẻ sâu, toát lên được ưu điểm đôi chân thon dài của cô, còn có thiết kế váy hai dây, vừa vặn ôm sát bộ ngực căng tròn, trắng nõn của cô.
Bộ váy này tuy đơn giản nhưng tuyệt đối trông không qua loa, ngược lại còn toát lên được sự tinh tế, thanh lịch cũng những ưu điểm xinh đẹp trời sinh của người mặc. Tịch Ly hài lòng đem tóc mình chỉnh lại một chút, dứt khoát đem xõa ngang vai, sau đó đẩy
VietWriter
cửa bước ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa phòng được mở ra, rõ ràng vào khoảnh khắc
trông thấy cô, gương mặt Lạc Anh không khỏi toát lên vẻ bất ngờ.
Anh tiến tới trước mặt cô, sau đó đem cây son YSL đang cầm trong tay ra, giúp cô tô lên son màu đỏ đất.
Màu son này là anh được nhân viên bán hàng tư vấn, quả nhiên là xinh đẹp trời sinh, màu son này giống như sinh ra là để dành riêng cho cô vậy.
Lạc Anh cảm thấy tim mặt bắt đầu đập loạn, anh ôm lấy cô vào trong lồng ngực mình, không muốn để cô nhìn thấy hai tại mình đã hơi đỏ ửng lên. “Em thật là xinh đẹp” Lạc Anh tham lam hít lấy mùi hoa nhài nhàn nhạt chỉ có độc nhất trên người cô, sau đó đem đầu mình vùi vào hõm cổ cô.
Tóc của Lạc Anh làm cổ cô cảm thấy hơi ngứa ngứa, Tịch Ly vì thấy nhột mà đẩy đầu anh ra.
"Um..."
Lạc Anh nhân cô hội kéo gáy cô lại sát trước mặt mình, sau đó đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Hôn đến khi Tịch Ly gần như không thở nổi, đôi tay bé nhỏ đập loạn xạ trước ngực anh thì
Lạc Anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi cô, thỏa mãn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đã trở nên đỏ bừng.
“Anh... Anh.” Tịch Ly thở không ra hơi nhưng vẫn muốn lên tiếng chấn chỉnh lại cái thói vô sỉ của anh.
“Quả nhiên là son tốt.”
Anh đem ngón cái đặt lên đôi môi đã bị hôn tới sưng đỏ như cô, bị anh hôn tới như vậy
nhưng son vẫn không có chút nào lem ra, quả nhiên là đồ tốt.
“Anh biết em không phải muốn nói tới vấn đề này mà?”. Cô không muốn tranh cãi với anh về việc chất lượng son, cô đây là đang muốn thẳng tay uốn nắn lại cái tính cách vô sỉ của anh mà?
“Ha ha, được rồi. Mau đi thôi, bảo bối”
Lạc Anh ôm ngang eo cô, muốn xoa dịu đi nộ khí hiện tại của cô, con đường ngắn nhất mà thu được hiệu quả nhanh nhất chính là đánh trống lảng.
Đây chính là kinh nghiệm xương máu mà anh rút được ra qua những lần cãi vã với cô trong suốt thời gian qua.
Tịch Ly mặc dù còn bất mãn những nhận thấy thời gian cũng không còn sớm nữa liền
ngoan ngoãn đi xuống dưới lầu cùng anh. “Hai người đi đâu?”
Tịch Ly hơi giật mình, làm sao cô lại quên mất sự hiện diện của Vũ Tuyết trong căn nhà này chứ?
Lạc Anh cũng giật mình không kém cô, khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói của cô ta, anh quả
thật có chút sững người lại.
Đối với việc cô ta hạ dược anh kia, trong lòng anh đã nhận định cô ta là loại phụ nữ mưu
mô, tuyệt đối anh sẽ không để vào trong mắt.
“Chúng ta mau đi thôi.”
Lạc Anh ôm lấy eo cô, lôi kéo cô đi về phía trước.