Vệ Uyên cảm thấy mình có một bộ phận sức mạnh mà bản thân không tưởng tượng được đang trôi đi. Hơn nữa, trong lúc bùa chú tồn tại, nguồn sức mạnh này vẫn đang trút đi không ngừng. Anh không dám kéo dài, cổ tay hơi run lên, điểm lá bùa này vào giữa chân mày quỷ binh đao đang kinh sợ mà không dám chuyển động kia, thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Đá núi nứt vỡ, mang theo phong ấn, đầu đội Hoa Cái, đủ đuổi Khôi cương.”
“Trái đỡ Lục giáp, phải hộ Lục đinh, Thần nào không phục, Quỷ nào dám cản. Đi!”
…
Thần thông “Diệt quỷ” đã phát huy tác dụng.
Vệ Uyên cảm nhận được vị quân hồn Thích gia quân kia đang tá túc ở tay phải của mình, chịu sự khống chế của mình.
Cùng lúc đó, một loại cảm giác không thể nói rõ đang nổi lên trong lòng.
Là cảm giác quen thuộc.
Hiểu rõ cách chiến đấu với vũ khí lạnh và một số vũ khí nóng.
Không phải là các kỹ thuật cần nhớ lại, mà là bản năng trực tiếp hòa nhập vào cơ thể. Là kinh nghiệm đã được tôi luyện, sau những lần sống sót trên chiến trường tàn khốc của cả một thời đại.
Vệ Uyên nếm thử loại cảm giác quen thuộc như vậy.
Suy nghĩ một hồi, anh đi đến ngăn tủ bên cạnh lục lọi tìm kiếm.
Nơi này từng có quỷ, không, đúng là có quỷ thật. Trước đó ba người trông coi nhà bảo tàng đã lên mạng đặt mua bảo kiếm Long Tuyền dùng để trấn trạch trừ tà. Sự thật đã chứng minh nó chả đem lại tí ích lợi gì, nhưng mà kiếm vẫn ở đây. Bởi vì tà khí ở nơi này mà lúc bọn họ ra đi cũng không dám mang theo thanh kiếm kia.
Là một thanh Bát diện Hán kiếm.
Vệ Uyên lấy kiếm ra, đứng trong phòng khách, tay cầm chuôi kiếm.
Nhắm mắt suy nghĩ.
Một loại cảm giác quen thuộc dâng lên.
Vệ Uyên chưa từng tiếp xúc với binh khí, nhưng mà bây giờ trong lòng tự nhiên xuất hiện những đánh giá về thanh kiếm này.
Là loại thép tốt.
Nhưng không phải là một thanh kiếm tốt.
Đáng tiếc.
Vệ Uyên thở dài một hơi, loại bỏ tạp niệm, cầm lấy kiếm, thử cách dùng kiếm dựa theo kinh nghiệm và bản năng, chém, đâm về phía trước, vẽ một đường hình vòng cung từ đầu đến cuối, phòng thủ khiêu khích, lùi lại tránh né. Đây là loại kiếm thuật mộc mạc nhất trên chiến trường, là phần không quá hoa mỹ. Ngay từ đầu tốc độ rất chậm, trong động tác còn có phần lạ lẫm, nhưng rồi dần dần trở nên lão luyện, tốc độ càng ngày càng nâng cao.
Quỷ nước đứng bên cạnh nhìn đường kiếm khô khan gượng gạo của Vệ Uyên, trên mặt đầy dấu chấm hỏi, sau đó châu đầu ghé tai bàn luận với mấy du hồn khác.
Vệ Uyên cũng không thèm để ý, chỉ là cố gắng hết sức làm quen với loại kinh nghiệm kia.
Bỗng nhiên, anh dường như nhìn thấy được chiến trường ngổn ngang xác chết.
Là cái nhìn từ trên cao xuống, là trải nghiệm ấn tượng khắc sâu nhất của tàn hồn vị Thích gia quân kia.
Nhưng hơi thở máu tanh tàn khốc chỉ chiến trường vũ khí lạnh mới có kia vẫn làm cho Vệ Uyên kích động đến mức đồng tử co lại, trong chớp mắt tinh thần vô cùng hoảng hốt.
Ảo cảnh biến mất trong nháy mắt.
Đồng thời cũng làm cho “Khu quỷ” đạt được sự bùng nổ về kinh nghiệm kiếm thuật.
Vệ Uyên như đang đứng giữa chiến trường, phía trước chính là kẻ địch hung tợn, bỗng nhiên lùi lại từng bước một, bước nửa bước, tấm lưng căng thẳng giống như cây cung đang bị kéo căng ra.
Bắp thịt cả người bộc phát ra một nguồn năng lượng trong nháy mắt, Bát diện Hán kiếm trong tay bỗng nhiên đâm về phía trước.
Âm thanh chói tai mạnh mẽ phá vỡ tầng không.
Thời điểm chiêu thức đơn này kết thúc, thân kiếm được chế tạo bằng thép khắc hoa văn vẫn còn đang rung động.
Trên thân kiếm chứa đựng cách dùng đầu tiên của “Khu quỷ”, sức mạnh đánh đuổi lệ quỷ lan tràn.
Toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Một đám hồn phách lang thang nhón chân lên, lưng tựa vào vách tường, không dám cử động một chút nào.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng kêu trầm thấp tiêu điều của thanh kiếm từ từ vang vọng.
Vệ Uyên nhắm mắt lại, một lúc sau mới phun ra một hơi khí đục, dùng ngón tay quẹt một cái, trên không trung xuất hiện một lá bùa, sau đó thì tan biến, phá giải pháp thuật trừ tà. Quỷ binh đao lại xuất hiện bên cạnh anh. Nhìn con quỷ vẫn còn hơi choáng váng, Vệ Uyên thu kiếm lại. Không biết có phải là ảo giác hay không, anh cảm thấy coi như mình đã giải được “Diệt quỷ”, vẫn còn lưu lại một chút cảm giác thành thạo với thanh kiếm.
Mặc dù so ra thì vẫn kém những chiến sĩ còn sống trên chiến trường, nhưng những kẻ yêu thích kiếm bình thường cũng không thể nào so được.
Tàn hồn Thích gia quân hoảng hốt, hơi cảm nhận được, nói: “Đại nhân muốn…”
Vệ Uyên nhẹ nhàng gật đầu, chỉ chỉ vào đôi giày thêu màu đỏ rồi nói:
“Thứ này đã tìm đến cửa, dù sao thì cũng phải xử lý một chút.”
Anh nhớ lại gian Tứ hợp viện nhìn thấy trong giấc mơ kia, còn có lầu gỗ cổ kính vô cùng chân thực kia. Có một loại cảm giác như bản năng, căn lầu gỗ này e là thực sự tồn tại. Dựa theo cách nói trong mấy chuyện xưa kỳ lạ thì nơi này nhất định có tác dụng trong việc thu phục nữ quỷ kia.
Mà muốn tìm nơi này thì có thể lên mạng tra nhưng mà nhất định tốc độ sẽ rất chậm.
Ngoại trừ cách này thì còn một cách khác.
“Ngươi đi báo án với ta.”
Quỷ nước trợn mắt há hốc mồm: “Báo cảnh sát để bắt quỷ hả? Được không vậy?”
Vệ Uyên tìm một cái hộp để bỏ đôi giày thêu đỏ và một sợi tóc lúc trước chém được, nói:
“Mang theo những thứ này, chắc hẳn có thể thử thuyết phục bọn họ giúp đỡ tìm ra chỗ kia.”
“Nếu như ta đoán không sai, nạn nhân bị hại trước đó đã không còn đôi giày thêu đỏ trên chân.”
…
Cũng vào lúc này.
Một chiếc xe đen nhánh dừng lại trước Cục cảnh sát Tuyền thành.
Sau khi tỉnh lại Vệ Uyên không ngủ nữa.
Vẫn dựa vào tường, ôm kiếm đợi qua giờ mão, trời đã tỏ sáng, mới lấy lệnh bài Ngọa Hổ giấu trong túi, cầm chiếc túi chứa đôi giày thêu màu đỏ và lọn tóc để đi báo án, bên ngoài trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp, nhưng anh vẫn có chút cảm thấy lạnh tay chân.
Nhất là tay cầm chiếc túi kia, không khác gì đang ngâm vào khối băng.
Anh không báo án ở đồn công an gần đây mà trực tiếp dùng xe đạp công cộng chạy đến cục cảnh sát thành phố.
Không thể nghi ngờ, có người bị giết, án lớn như thế, thi thể và biên bản không thể nào lưu giữ ở đồn công an đường phố, hơn nữa Vệ Uyên cũng đang suy đoán, đã có quỷ hại người, thế giới vẫn còn yên bình như thế, chắc chắn có tồn tại lực lượng ngăn chặn quái quỷ.
Khi đã đến cục cảnh sát, Vệ Uyên thấy giữa một dàn xe cảnh sát có một chiếc xe màu đen bóng loáng.
Anh không để tâm, trực tiếp đi vào, tìm cảnh sát, dứt khoát mở miệng.
“Chào anh, tôi muốn báo án.”
Cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt một chút, nói: "Hả? Xin hỏi..."
"Có quỷ muốn hại tôi."
"Hả??!"
....
Vệ Uyên vốn cho rằng mình sẽ gặp một ít khó khăn mới có thể có được chút tín nhiệm của cảnh sát.
Thế nhưng không biết tại sao, khi anh nói mình bị quỷ tìm đến cửa, cảnh sát kia nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, sau đó gọi điện thoại hỏi thăm ai đó, rồi dẫn anh đến một căn phòng, rót cho anh một ly nước ấm, tiếp đó chỉ nói anh chờ một chút, rồi đi ra ngoài.
Lúc đi ra còn tiện tay khép cửa lại.