Tiếng bước chân phía sau lưng không nhanh không chậm.
Nhưng lại luôn bám sát sau lưng cô ấy.
Thời gian bắt đầu trôi càng lúc càng chậm, con hẻm vốn không dài mà đi mãi không hết.
Trong không gian chật hẹp, nỗi sợ mỗi lúc một lớn hơn.
Bỗng nhiên trong đầu Thẩm Vấn Lôi nhớ tới vụ án nữ sinh mất tích, nghĩ đến đầu đuôi vụ án, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bước nhanh về phía trước, nhưng tiếng bước chân kia đột nhiên tăng nhanh hơn, sắc mặt Thẩm Vấn Lôi trắng toát, bàn tay nắm chặt lấy túi xách, bắt đầu vội vàng chạy về chỗ sáng ở phía trước.
Tiếng bước chân bỗng dưng nhanh hẳn lên.
Thẩm Vấn Lôi vô cùng hạnh phúc khi bản thân đang đi giày thể thao, hơn nữa con hẻm nhỏ này cũng không dài.
Cuối cùng cô ấy cũng chạy tới đầu con hẻm, đi tới nơi sáng đèn, bên tai nghe thấy tiếng người bàn tán, nghe thấy những tạp âm này lại khiến bản thân cảm thấy một loại an tâm trước đây chưa từng có, thở phào một hơi, sau đó không buồn suy nghĩ, bèn vô thức quay đầu lại nhìn.
Trong con hẻm yên tĩnh, trống không không có thứ gì.
Không có người?
Thẩm Vấn Lôi hít sâu một hơi, mang theo nghi ngờ và nhẹ nhõm quay đầu lại.
Sau đó máu trong cơ thể như đông lại.
Một gương mặt gần như dán sát vào người cô, khoé miệng khẽ cười.
“Cô gái nhỏ, mượn của cô một thứ…”
Máu trong Thẩm Vấn Lôi như bị lạnh đi, trong chớp mắt nỗi sợ nuốt chửng lấy cô, cô muốn kêu cứu, nhưng lúc này đến cô không thể mở miệng, ngón tay cũng không nhúc nhích được chút nào.
Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch.
Cũng chính lúc này, tiếng bước chân vội vã từ phía sau vọng tới.
Đột nhiên, môi trường xung quanh Thẩm Vấn Lôi diễn ra những thay đổi cực lớn, giống như bị kéo dài ra vậy, hoặc có lẽ là như ngồi trên xe híp mắt nhìn những bóng sáng lướt qua của ánh đèn đường, mỗi một tia sáng đều bị kéo thành những vệt sáng dài, mà sau đó cô bỗng nhiên phát hiện ra bản thân vẫn còn ở trong con hẻm nhỏ không người kia.
Trước mặt vẫn còn con đường dài hơn một trăm mét nữa.
Mà mình vừa mới quay đầu lại, có một cô gái cầm kéo đang đứng nhìn cô ấy.
Trên chiếc kéo kia còn đang nhỏ máu.
Nhưng người phụ nữ đó không nhìn con mồi là cô đây, mà là nhìn sang bên cạnh.
Thế là Thẩm Vấn Lôi cũng vô thức nhìn theo.
Cốp cốp cốp, cốp cốp cốp.
Tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên.
Một đôi giày thêu đỏ nhảy vụt lên trong ánh trăng, giống như một thiếu nữ đang nhảy múa, mà thanh niên mặc áo đen đang dựa vào tường, phía sau lưng còn đeo một thanh kiếm, lá bùa an tâm tĩnh trí trong tay cháy dần thành tro tàn, trầm giọng nói:
“Quỷ đánh tường, quỷ che mắt.”
“Trên người có ba ngọn đèn, đi đêm không được quay đầu nhìn lại.”
“Sau này nhớ kĩ đó.”
Người phụ nữ gầy gò tay cầm kéo nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sau lưng chàng trai, trên mặt hiện lên vẻ phòng bị.
Lập tức nhào về phía Thẩm Vấn Lôi đang sợ đến bủn rủn tay chân bên cạnh.
Kiếm dài không tới ba tấc, không kịp nữa rồi.
Tiếng thét âm trầm mà lanh lảnh, còn có ảnh lửa đột ngột bùng lên cùng lúc trong con hẻm nhỏ này.
Thân thể cốt nữ bỗng nhiên đình trệ ở giữa không trung, mất đi phương hướng vốn có của nó.
Trên khuôn mặt kia đầy biểu cảm ngạc nhiên, sau đó xuất hiện từng lỗ từng lỗ trống bị trúng đạn.
Ở một hướng khác, Châu Di tóc ngắn năng động, mặc Âu phục, vứt băng đạn đã xài hết sang một bên, nhanh nhẹn thay một băng đạn khác.
“Anh còn đợi gì nữa?”
Vệ Uyên ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu.
Đại nhân, thời đại thay đổi rồi.
Ánh mắt anh kiên định, rút thanh bát diện Hán kiếm sau lưng ra, phóng người tới.
Huyền Nguyên kiếm quyết, trảm quỷ thức.
Bát diện Hán kiếm sắc bén đâm thẳng về phía trước, tham gia vào trận chiến.
Giậm chân, ổn định thân thể.
Trong lúc thở ra, lưỡi kiếm thuận thế quét ngang, chém ra một đường hồ quang. Cây kéo màu đen trong tay cốt nữ rõ ràng là vật âm, khi va chạm với Bát diện Hán kiếm lại phát ra âm thanh lách tách như tia lửa thiêu đốt. Trên thân kiếm hiện lên những văn tự bùa chú, Vệ Uyên lập tức xoay người tiến lên phía trước, tay trái nắm lấy thanh kiếm gãy, cánh tay dồn sức, chém mạnh về phía cốt nữ.
Loáng thoáng đâu đó dường như có một tiếng kêu khe khẽ vang lên.
Cả Châu Di lẫn Thẩm Vấn Lôi đều hoảng hốt khi nhìn thấy con mãnh hổ đang biến hóa khôn lường sau lưng Vệ Uyên.
Kiếm thuật được sinh ra từ Thư Hùng Long Hổ kiếm pháp, lại kết hợp với lệnh bài Ngọa Hổ, uy lực của kiếm pháp đoạn kiếm thông qua đường kiếm mạnh mẽ này đã được Vệ Uyên phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên thân thanh đoạn kiếm vốn có chứa âm khí, lại cộng với lá bùa Phá Sát Tru Tà mà Vệ Uyên vừa thêm vào khi nãy, cốt nữ không dám đỡ đòn, không thể không lùi về sau.
Trong lúc hai bên tranh đấu, khí thế vô hình cũng là yếu tố vô cùng quan trọng. Mà một khi vừa lui xuống, khí thế trên người không tránh khỏi sẽ trở nên suy yếu.
Thanh Bát diện Hán kiếm trong tay phải của Vệ Uyên không ngừng đuổi đánh, trường kiếm bên tay phải đi Long kiếm quyền, nhẹ nhàng sắc bén, vô số thanh kiếm chỉ trong chớp mắt đã được phóng ra khắp nơi, hệt như một màn mưa tuyết dày đặc. Thanh kiếm gãy bên tay trái thì đi Hổ kiếm quyền, mạnh mẽ bá đạo. Chỉ vài ba chiêu đã khiến cho cốt nữ bị dồn ép đến không thể không lùi về sau.
Châu Di nhân cơ hội này mà đưa Thẩm Vấn Lôi đang sợ hãi tới không thể cử động được kia đi ra khỏi con hẻm do quỷ đánh tường tạo ra. Cô vẫn có thể đối phó được với thứ quỷ vật tầm thường này. Còn gặp phải những loại yêu quái hung ác này thì lại có hơi quá sức.
Bùa chú của đạo sĩ có thể tác động đến cơ thể yêu quỷ, lúc vẽ bùa cần phải thực hiện đạp cương bộ đẩu, khi điều khiển bùa cũng phải đọc thầm chú văn.
Từng có đệ tử Thiên Sư phủ đã thử khắc bùa chú lên súng ống đạn dược, nhưng khi bắn ra, chú văn trên bùa lại bị phá tan, không thể bộc phá được đại công lực, thậm chí trước mắt còn chưa thể thành công. Mà sát thương của súng ống đạn dược bình thường đối với những loại yêu quái tinh ranh này mà nói thì cũng không thấm vào đâu. Hơn nữa, vũ khí có sức công phá lớn thì lại không thể phát huy tác dụng được trong thành phố, ít nhiều vẫn khá khó xử.
Châu Di đưa cô gái nọ ra ngoài.
Còn Vệ Uyên bên này vẫn đang triền miên chiến đấu với cốt nữ, nhưng nhất quyết không chịu sáp lá cà.
Cho dù đối phương có lộ ra sơ hở đi chăng nữa, anh cũng tuyệt đối không muốn tiến gần trong phạm vi ba bước chân. Chỉ lấy kiếm làm ranh giới, đứng ở bên ngoài không ngừng làm tiêu hao pháp lực của yêu ma này. Bùa chú của Thiên Sư phủ phần lớn không thiên về chiến đấu, nhưng vì được vẽ bởi đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm nên thời gian duy trì hiệu lực vẫn rất mạnh.
Có thể là do cốt nữ vừa mới thoát khỏi phong ấn không lâu, hoặc có lẽ là sức mạnh của nó liên quan đến số lượng của Họa Bì nô.