Đúng vào lúc này, ánh mắt của cô hơi hướng lên, nhìn thấy trên mặt bàn bên cạnh có mấy chữ viết bằng nước. “Vạn mong nhanh đến.” Thẩm Ký Phong mở to hai mắt ra nhìn. Không phải là mơ! Trương Hạo chú ý đến sự khác thường của Thẩm Ký Phong, hỏi: “Sao vậy?” Thẩm Ký Phong lắc đầu, nghĩ lại những gì trông thấy trong giấc mơ, thì thầm nói: “Hình như tôi vừa có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó có một người phụ nữ mặc áo vàng…” … Một lát sau. Động cơ gào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.