Vệ Uyên cất kỹ cây súng đã bắn hết đạn, sau đó lấy lệnh bài Ngọa Hổ ra, treo bên eo. Trong không khí như có tiếng hổ gầm nặng nề. Thôn hoang vắng ban nãy còn có rất nhiều “người” vây quanh giờ đây trong phút chốc như đông cứng lại. Sắc mặt Vệ Uyên bình thản, đưa tay rút kiếm. Âm thanh lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm lạnh như băng, tựa như đang vọng về từ trong quá khứ nhạt nhòa, làm cho đám tinh quái sống lại khắp ngọn núi này cảm thấy tay chân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.