Vệ Uyên lau lung tung nước mắt rồi đứng dậy. Anh nghĩ đến từng khuôn mặt quen thuộc kia, không hiểu sao trái tim anh lại xuất hiện một loại đau đớn đến cực hạn. Đau đớn đến mức anh không thể đứng thẳng người, lảo đảo nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tên nhóc nhà ngươi sao vẫn ốm yếu như vậy?” “Không thể như vậy được đâu.” Giống như lại có một bàn tay rộng lớn vuốt lên mái tóc của mình, ấn xuống. Ngẩng đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.