Sau một hồi tránh đấu, cốt nữ đã lộ ra dáng vẻ mệt mỏi không thể chống đỡ được.
Vệ Uyên ngắm chuẩn thời cơ, xoay chuyển bước chân, Bát diện Hán kiếm sửa đổi lại chiêu thức đường kiếm nhẹ nhàng sắc bén trước đó, biến thành phong cách kiếm thuật chiến đấu ngắn gọn súc tích, khí thế lẫm liệt. Cốt nữ trong thoáng chốc không kịp trở tay, bị Vệ Uyên đâm xuyên người.
Lưỡi kiếm cắm vào rồi rút ra.
Vệ Uyên nháy mắt đã lùi bước, kéo giãn khoảng cách đôi bên.
Nhưng cốt nữ lại không dùng chiêu Cốt Thứ Hợp Bão kia, mà trái lại trong miệng chỉ rầm rì phát ra một tiếng oán hận, một luồng sát khí đen kịt dày đặc tản trong không khí. Vệ Uyên phát hiện điều bất thường, anh lập tức rút một lá bùa Phá Sát Tru Tà giắt bên hông ra, vội vàng đọc pháp chú, ném lá bùa nọ về phía cốt nữ.
Luồng sát khí màu đen bị phá tan, bên trong chỉ còn lại một tấm da người rách nát.
“Chạy rồi sao…”
“Là mánh khóe do Sơn Quân truyền thụ ư?”
Vệ Uyên tự lẩm bẩm.
Nhấc tay kẹp lấy lá bùa Thiên lý truy tung:
“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, trong động huyễn hoặc, hoảng lãng thái nguyên, sắc!”
Bùa chú tản đi, hết thảy mọi thứ xung quanh bỗng trở nên vô cùng tự nhiên rõ nét trong mắt Vệ Uyên. Mà trong đó, luồng uế khí đen kịt nọ lại hiện ra càng rõ rệt hơn. Vệ Uyên rút kiếm đuổi theo, mới đi được vài bước, anh chợt nghe thấy tiếng nổ máy gầm rú, chiếc mô tô của Châu Di dừng ngay trước mặt Vệ Uyên.
“Lên đi!”
…
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng mà cốt nữ đi theo Sơn Quân, cũng không biết đã đạt được lợi ích gì. Thủ thuật chạy trốn bí hiểm khó lường đó, gần như sắp thoát khỏi phạm vi hiệu lực của bùa Thiên lý truy tung trong tay Vệ Uyên. May mà xe của Châu Di đủ mạnh, trong tình thế cấp bách, bất chấp tất cả mà lao đi. Thậm chí còn vượt vài cái đèn đỏ. Dưới sự chỉ dẫn của Vệ Uyên, chiếc xe gắt gao bám riết lấy tung tích của cốt nữ.
Nửa đường còn nhìn thấy một cảnh sát vì bảo vệ cho cô gái bên cạnh mà cánh tay bị thương.
Cũng may Châu Di đã truyền tin tức đi, vì vậy nên tổ hành động đặc biệt đã hợp lực với cảnh sát địa phương, cố gắng hết sức giải tán người dân đi trên con đường phía trước. Đồng thời còn cử các thành viên của tổ hành động đặc biệt ra ngăn cản, tránh gây ra hỗn loạn quá lớn.
Có điều nếu cốt nữ đã buộc phải dựa vào việc hại người để khôi phục nguyên khí thì hẳn là nó đã đến giới hạn rồi.
Khi lá bùa Thiên lý truy tung thứ ba bị tiêu hao hết sức mạnh, cuối cùng Vệ Uyên cũng thấy được Điền tiểu thư trong hình hài một bộ xương khô kia. Trước mặt nó là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tay cầm trường kiếm phất trần đang trói chặt lấy nó, quần áo trên người anh ta mang phong cách hơi hướng của đạo bào. Nhưng kiểu dáng đơn giản hơn, hành động cũng thuận tiện hơn.
Đường kiếm trên tay thanh niên nọ khá sắc bén.
Cốt nữ dường như không có nổi sức lực để đánh trả, chỉ trong ba chiêu đã bị đánh bại.
Ngay lúc này, từng thanh xương sườn trắng hếu của nó chợt nhếch lên, cánh tay đồng thời ôm lấy thanh niên kia. Vệ Uyên khẽ quát một tiếng lùi xuống, nâng tay rút vỏ Bát diện Hán kiếm ở sau lưng ra. Anh dán bùa Phá Sát Tru Tà lên, mạnh mẽ vung tay ném sang. Vỏ kiếm mang theo một cơn ác phong, xoay chuyển đúng lúc nện thẳng vào người cốt nữ. Một tiếng răng rắc vang lên.
Một khúc xương gai của cốt nữ đã bị vỏ kiếm đâm xuyên qua, mánh khóe bị bại lộ.
Thanh niên nọ hoảng sợ lùi ra.
Vệ Uyên nhân lúc Châu Di giảm tốc độ lại mà nhảy xuống xe, hai thanh kiếm trên tay sắc bén không gì sánh được. Anh lợi dụng lực quán tính mà lao thẳng về phía cốt nữ. Trường kiếm đâm tới, phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng gầm của rồng. Còn đoạn kiếm thì lại dũng mãnh như hổ, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn đặc tính của Huyền Nguyên kiếm quyết.
Sau khi sử dụng loại thuật pháp chạy trốn kia, cốt nữ vốn đã đến cực hạn của nó. Không qua mấy chiêu đã bị chém đứt xương đùi, ngã bệt xuống đất, không thể cử động.
Vệ Uyên không chú ý đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của thanh niên kế bên.
Tay trái tra thanh kiếm gãy vào vỏ, tay phải cầm Bát diện Hán kiếm, ngón tay vuốt ve lưỡi kiếm, bước chân theo quy cách Vũ bộ, chậm rãi tiến lên. Ả cốt nữ đột nhiên giãy dụa quỳ rạp xuống đất, miệng phát ra âm thanh trong trẻo của cô gái, giọng nói réo rắt thảm thiết: “Các vị đạo trưởng, xin các vị tha mạng, xin hãy tha mạng…”
“Tiện thiếp vốn là con gái nhà nông, luôn làm việc thiện giúp đỡ mọi người, chỉ là sau khi bị phu quân đánh chết, lại bị Hổ Quân khống chế, nên mới thân bất do kỷ.”
“Các vị đều là người xuất thế, ân đức nhiều vô số, không cầu xin có thể lấy lại được tự do, chỉ xin thân mang tội này có thể trợ giúp các vị đạo trưởng tiêu diệt được Hổ Quân, lấy công chuộc tội. Lúc đó chỉ mong các vị cho ta được đầu thai chuyển kiếp…”
Nét mặt của Châu Di lẫn vị thanh niên đang ngăn cản con yêu quái này đều lộ ra vẻ lưỡng lự.
Không phải mềm lòng tin tưởng quỷ vật.
Mà là nghe nói còn có thứ gọi là Hổ Quân kia, cảm thấy hoang mang, trong đầu không khỏi có ý niệm muốn tạm lưu lại đường sống cho con yêu vật này. Trái với bọn họ, Vệ Uyên vẫn thờ ơ đứng yên tại chỗ, thầm cảm thán một tiếng. Quả nhiên, trải qua ngàn năm, đầu gỗ cứng nhắc cũng có thể thành tinh rồi. Mới năm xưa vẫn còn mang đạo hiếu ra thuyết phục Tư Đãi giáo úy, mà bây giờ lại biết được cách dùng đạo lý để hành động có lợi cho mình.
Lòng dạ thay đổi nhanh thật.
Cốt nữ liên tục dập đầu, lời nói khẩn thiết.
Vệ Uyên thu hết nét mặt của hai người Châu Di bọn họ vào trong mắt, nhìn về phía cốt nữ, giọng điệu trở nên lạnh lùng, anh lên tiếng:
“Nhà họ Điền cũng chẳng phải là nhà làm nông gì.”
“Một ngàn năm trước đã tha cho ngươi một mạng, kết quả lại dẫn đến việc quan viên toàn thành bị biến thành da người. Toàn bộ một hai trăm người ở Lưu phủ đều chết oan uổng, bây giờ ngươi vẫn còn giở chiêu này sao?”
Cốt nữ giật mình, chợt nhớ lại đoạn kí ức đau khổ nhất trước kia.
Nếu ả ta vẫn còn vẻ bề ngoài, lúc này ắt hẳn sẽ trưng ra dáng vẻ khiếp sợ, co rút con ngươi mà nhìn về phía Vệ Uyên. Vệ Uyên đứng khuất sáng, cho nên không thể nhìn rõ được gương mặt anh. Chỉ là một tay cầm Bát diện Hán kiếm, sau lưng đeo đoản kiếm, loáng thoáng còn nghe được tiếng hổ gầm gừ, lại quen thuộc với mánh khóe và chuyện quá khứ của ả đến thế…
Cốt nữ đột nhiên giãy dụa, giọng nói vô cùng hoảng sợ xen lẫn căm phẫn:
“Không! Không thể nào!”
“Việc này không thể!”
“Ngươi là con người, sao lại sống được hơn một ngàn năm?! Không thể có chuyện đó!”
Vệ Uyên không khỏi lắc đầu trong lòng, ả cốt nữ này trong lúc hoảng sợ đã nghĩ anh là vị Tư Đãi giáo úy cổ đại kia. Thật sự rất nực cười. Có thể thấy được ả ta vì quá sợ hãi mà đã mất đi lý trí. Vệ Uyên cũng không muốn nói thêm gì nữa, hít sâu ngưng thần.
Ngón tay ấn mũi kiếm xuống, hơi hơi dùng sức, một vệt máu tươi chảy ra.