"Dạ, không có gì, không có gì…" Cô bé lắc đầu, lại có chút chần chờ, nói: "Chỉ là con cảm thấy, ngài không giống Đế thần trong truyền thuyết…" "Không cao như vậy, cũng không xa như vậy." Bé suy nghĩ một lát, cười rộ lên và nói: "Giống như thúc thúc gặp được ven đường vậy." Vũ Ất sững sờ hồi lâu, lúc đứa bé cảm thấy có lẽ mình đã lỡ lời thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng: "Ừ, vốn là như vậy, ta chỉ là một con người." Vũ Ất đặt hoa trên bàn....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.