Mắt thấy hai người kia cứ thì thà thì thầm hết nửa ngày, quay đầu lại nhìn mình, một bên là tên Ngọa Hổ lãnh khốc vô tình, một bên là một lão già sấm sét quấn quanh người, Khâm Nguyên chỉ cảm thấy mồ hôi trán túa ra, chân tay mềm oặt, ngồi hẳn xuống đất. Vệ Uyên nhìn về phía Trương Nhược Tố: “Làm sao bây giờ?” Lão đạo nhân bén rén nói: “Nếu như vô hại thì không nên lạm sát.” “Nếu đuổi về lại không biết khi nào sẽ quay lại.” “Lúc trước đã xử lý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.