Cũng giống như tốc độ lúc học vẽ tranh sơn dầu, tốc độ tiến bộ trong mảng nấu nướng của Giác làm cho Vệ Uyên mặc cảm không thôi. Mặc dù các thức ăn nghiêng về sự thanh đạm, nhưng mùi vị không quá nhạt nhẽo, còn rất ngon miệng, tương đối dễ ăn với cơm. Sau khi ăn uống no đủ, Vệ Uyên nằm ở trên ghế sa lon, giang rộng lòng bàn tay, tỷ ấn đáy vuông, mãnh hổ gầm gừ hiện lên trên lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn. Bây giờ anh bị thương, vết thương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.