Giác mở to mắt, nói: "Vết thương của ngươi khôi phục rất nhanh, nhưng mà còn phải dưỡng thêm một hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này, cố gắng không để phải động toàn lực, bằng không có thể sẽ lưu lại di chứng." Vệ Uyên khẽ gật đầu, dừng một chút, nhìn một đôi mắt đen trong suốt tựa nh trường phong trên trời, khẽ thở dài: "Cô lại cứu ta một lần nữa." "Lại?" Giác nghi ngờ liếc mắt nhìn Vệ Uyên, sau đó mỉm cười lắc đầu nói: "Rõ ràng là ngươi đã từng cứu ta."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.