Rồi anh mới đeo lại lên cổ mình, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngọc. Vẻ mặt rất yên tĩnh. Mọi chuyện đều bất ngờ, Vệ Uyên cũng không có quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, lần này anh dùng máy bay đi thẳng đến khu vực Côn Luân. Lúc đến đích, giữa trời đất chỉ có một cảnh tượng mênh mông, từ xa có thể thấy cảnh tuyết mờ mờ. Con người khi đứng ở đây chỉ cảm thấy tầm mắt mình cực kỳ thoáng đãng. Trương Nhược Tố đứng giữa trời đất, nhìn về nơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.