"Thế thì..." Nữ Kiều chớp chớp mắt, cơ thể hơi ngả về đằng trước, dùng hai tay gác cằm, nói: "Đã đi Côn Luân chưa?" Động tác uống trà của Vệ Uyên dừng lại một chút. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hai tay nắm lấy nhau chống cằm, kho khan một tiếng: "Khụ khụ, à, chuyện này..." "Ừm, lướt thoáng qua rồi." Nữ Kiều kéo dài giọng, đầy vẻ chế giễu nói:"À há...." "Thoáng qua à..." Khóe môi Vệ Uyên co rúm lại. Cảm thấy bây giờ đao kiếm có kề cổ cũng không khổ sở hơn thế này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.