Thiếu nữ uống một hớp nước, nói khẽ: “Cuộc đời này của ngươi đủ dài, cũng rất đặc sắc.” Lão già cười nói: “Không phải vì lý do này mà cô mới xuống núi sao.” “Cô là thiên nữ của Côn Luân.” Thiếu nữ hình như hơi kinh ngạc, cầm chén trà lên không nói lời nào, nhưng bả vai lại run rẩy. Cực kỳ giống như mèo con sợ hãi mưa rơi. Đạo nhân với hai mắt đục ngầu lẩm bẩm: “Là vị nữ tử kia bảo cô đến hỏi ta, hỏi xem rốt cuộc ta có hối hận...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.