Phương Thành lảo đảo lui về sau mấy bước, che lấy yết hầu không ngừng ho khan.
Cổ của anh ta trực tiếp bị người kia bóp lõm vào, biến dạng méo mó.
Anh ta ho khan ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo vẻ oán độc nhìn về phía cái người đã phá hỏng chuyện tốt của mình.
Anh ta còn nhớ rõ, đây là người mà anh ta vừa mới đụng phải ban nãy.
Vệ Uyên nhìn trạng thái của người đàn ông, lệnh bài Ngọa Hổ rung lên vù vù.
Trong não dâng lên một dòng chữ.
Quái bộ… Họa Bì nô.
***
Biến hóa phát sinh trong con hẻm căn bản không gạt được người khác, mặc dù Vệ Uyên đã chặn sự thay đổi của người đàn ông kia lại, không để cho bọn nhỏ đằng sau nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, nhưng mà quá trình người đàn ông bị ngăn cản vẫn bị người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Vệ Uyên vung tay rút ra thẻ cảnh sát mà Châu Di đưa cho mình, đưa lưng về phía trường mầm non nói:
“Cảnh sát đây, dẫn bọn nhỏ về đi.”
“À dạ dạ.”
Giáo viên ở trường mầm non là một cô gái trẻ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, cô ấy phản ứng rất nhanh, sắc mặt trắng bệch, đẩy từng đứa trẻ còn ở lại về trường mầm non. Vệ Uyên nhắm mắt lại, lúc đầu anh chỉ muốn đi theo sau lưng Họa Bì nô, xem thử nó muốn làm cái gì, rồi sau đó cho gọi điện thoại cho Châu Di, báo cho cô ấy ở đây xảy ra chuyện.
Nhưng mà không ngờ mục đích của nó lại là trường mầm non.
Vệ Uyên thở ra một hơi, đặt túi thịt ba rọi xuống bên cạnh.
Anh không mang theo bát diện Hán kiếm, nhưng thanh kiếm gãy mà quân hồn Thích gia quân bám vào vẫn chưa từng rời khỏi người anh, trở tay cầm kiếm gãy, tay trái nắm tay lại. bảo vệ huyệt thái dương ở bên cạnh, Họa Bì nô thấp giọng gào thét nhào lên. Vệ Uyên không dùng nắm đấm cũng không dùng kiếm, trực tiếp dồn sức, đá vào một bên mặt đối phương.
Khuôn mặt nho nhã của người đàn ông kia gần như là bị đá cho lõm vào một nửaa, thân thể thất tha thất thểu nghiêng qua một bên.
Hai con mắt vẫn còn vặn vẹo nhìn về phía Vệ Uyên.
Vệ Uyên trở tay cầm kiếm, trái phải nhanh chóng đến gần.
Họa Bì nô gào thét một tiếng, chân trái bỗng nhiên đạp trên mặt đất đứng vững, sau đó vặn vẹo phần eo.
Cánh tay phải vung ra tựa như một cây roi mang theo tiếng xé gió quăng về phía Vệ Uyên.
Vẻ mặt Vệ Uyên không thay đổi, anh lộn người về phía trước, tránh thoát được chiêu này.
Thuận thế đứng dậy, kiếm gãy trong tay bỗng nhiên đâm về phía nách của 'Phương Thành', xoắn mạnh một phát.
Đây là chiêu thức dựa theo kinh nghiệm của quân hồn Thích gia quân, cực kỳ hung tàn và độc ác.
Nhưng mà Họa Bì nô lại như không bị tổn thương chút nào, khớp cánh tay đảo ngược quất về phía Vệ Uyên.
Tốc độ quá nhanh, sức mạnh quá lớn, thậm chí, trên làn da còn lộ ra các nếp gấp quái dị.
Vệ Uyên đưa tay, thanh kiếm gãy vung lên thành một vòng cung, đón đỡ đòn công kích của Họa Bì nô, đứng dậy rút lui, chân phải trực tiếp giẫm lên đầu gối của ‘Phương Thành', sau khi anh có được Chú Linh, tố chất thân thể cũng được tăng mạnh lên, cước này mang theo sức mạnh rất lớn, giẫm 'Phương Thành' lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Vệ Uyên trực tiếp quỳ gối trên lưng Phương Thành, hai gối chặn hai cánh tay của anh ta lại.
Ngón tay nhanh chóng lướt qua lưỡi kiếm.
Chữ trên lệnh bài Ngọa Hổ sáng lên.
Tư Đãi giáo úy đại Hán, Vệ.
Cuối cùng lưỡi kiếm ánh lên một lớp vàng nhạt, xán lạn như ánh nắng.
Anh đột nhiên trở tay chém ngang.
‘Phương Thành' ngẩng đầu lên gào thét giãy dụa, cuối cùng bị chém đứt cổ.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng không có gì cả.
Nhưng mà lưỡi kiếm đã được chú linh lại giống như vừa chém vỡ vật gì đó. Phương Thành oán độc nhìn Vệ Uyên một hồi, há hốc mồm, sau đó khô héo đi, biến thành một bộ da người hoàn chỉnh, mặc quần áo nằm trên mặt đất. Đôi mắt, tóc, miệng mũi vẫn còn nguyên, làm cho những người phía sau sợ phát hoảng.
Vệ Uyên yên lặng đứng dậy, phủi đám bụi trên quần áo xuống, cất thanh kiếm gãy đi.
Anh mở điện thoại di động ra, lướt lướt.
Châu Di.
Anh cũng không ngờ mình lại cần dùng đến số điện thoại này nhanh như vậy.
Ngẩng đầu, chung quanh đã có cảnh sát chạy tới.
Vệ Uyên gọi cho dãy số này.
“Cảnh sát Châu? Ừ, tôi là Vệ Uyên.”
“Bên tôi đang gặp chút tình huống đặc biệt, cô có thể tới đây một chút hay không.”
...
Tấm thẻ chưa đề tên của tổ hành động đặc biệt trên tay Vệ Uyên có tác dụng rất lớn.
Mặc dù đám cảnh sát có chút chần chờ nhưng mà bọn họ vẫn giải tán đám người đi qua con hẻm này, phong tỏa nơi này lại. Vệ Uyên ngồi trên bậc đá ở bên cạnh, nhìn đám trẻ đang được người lớn trong nhà vội vã tới đón đi, phần lớn bọn nhóc đều đang khóc lớn.
Chỉ có một cô bé, mặc dù sắc mặt hơi tái đi nhưng vẫn khá bình tĩnh.
Cô bé chính là đứa trẻ còn ở lại cuối cùng.
Vệ Uyên dựa vào vách tường, lấy khăn giấy ra lau thanh kiếm gãy kia.
Nương theo tiếng xe máy vang lên, con thú sắt thép dữ dằn dừng lại ở bên cạnh Vệ Uyên. Châu Di bước nhanh tới, nhìn thoáng qua bộ da người, lại nhìn về phía Vệ Uyên, sắc mặt nghiêm trọng: “Xảy ra chuyện gì?”
Vệ Uyên giải thích sơ về những chuyện đã diễn ra khi nãy.
Chỉ vào đống da người kia, nói: “Họa Bì nô.”
“Người đã bị quỷ ăn mất, tim gan phèo phổi thân, đến cả xương cốt toàn thân cũng không còn luôn.”
“Chỉ còn lại một tấm da người mà thôi, ba hồn bảy phách còn lại một hồn một phách, giấu ở trong tấm da người này.”
Châu Di ngồi xuống, đưa tay đụng vào tấm da người mà những cảnh sát xung quanh không dám đụng vào kia, lật phần mặt lại để nhìn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thốt ra một tiếng:
“Phương Thành?”
“Cô biết anh ta à?”
Sắc mặt Châu Di khó coi: “Đúng vậy, anh ta là một trong những người còn sống trong vụ án leo núi mất tích trước đó.”
Vệ Uyên kịp phản ứng lại, vẻ mặt cũng hơi khó coi:
“Một trong?”
Châu Di nghiêm mặt khẽ gật đầu: “Người còn lại tên là Ngô Sam, là người đề xuất chuyến leo núi đó.”
Cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi đi, gọn gàng dứt khoát nói:
“Huyền Nhất, lập tức đi thăm dò vị trí hiện tại của Ngô Sam.”
Sau đó cô cất di động đi, trực tiếp ngồi lên xe máy, động cơ xe máy vang to lên một tiếng, kéo theo một trận bụi mù, chạy đến trước người Vệ Uyên. Châu Di ném một chiếc mũ cho Vệ Uyên, nói: “Lên xe.”
Vệ Uyên cũng biết một con Họa Bì nô khác đang uy hiếp thành phố này.
Anh khẽ gật đầu, ngồi ở sau lưng Châu Di.
Xe máy nhanh chóng rời đi, ngay lúc rời đi kia, Vệ Uyên nhìn thấy cô bé còn lại cuối cùng kia được người nhà đón đi, người đón cô bé đi chính là người đàn ông gầy gò họ Chương kia. Người đàn ông từng bước chạy nhanh đến bên cạnh cô bé, một tay ôm lấy cô bé vào trong ngực, bả vai rung lên, hiển nhiên là đã bị dọa đến sợ hãi vô cùng, cô bé thì ngược lại, đang nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cha mình.
Dường như đã chú ý tới Vệ Uyên.
Cô bé quay đầu, trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười thanh thuần, vẫy vẫy tay.
Bờ môi mấp máy.
“Cảm ơn chú cảnh sát nha.”