Chuyến lên núi của bốn người lần này, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng.
Trong đó hai người phụ trách thăm dò địa thế và địa hình, một người khác là chuyên gia bom mìn.
Từ trên ngọn núi này, sử dụng kính viễn vọng bội số lớn sẽ có khả năng nhìn thấy được ngọn núi đột nhiên xuất hiện kia, xác định tương đối tham số súng đạn, mà Huyền Nhất lại là đệ tử nhập thất của Vi Minh tông, tới nơi đây để thăm dò xu thế phong thủy, xác định chỗ có sát khí lớn nhất tụ tập trên núi.
Đến lúc đó sẽ lấy súng đạn có uy lực lớn tập trung công kích.
Đối với loại yêu quỷ quái dị cỡ này, những loại vũ khí động năng bình thường rất khó phát huy tác dụng đối với chúng, mà người bình thường đối mặt với yêu quái thì cũng khó có thể khóa chặt mục tiêu, nhưng mà nếu trực tiếp cho nổ trong phạm vi lớn, lửa lớn bừng bừngthì cho dù có là lệ quỷ Yêu Vương đi chăng nữa cũng sẽ bị lột một lớp da.
Thời gian thăm dò tốn khoảng hai canh giờ mới kết thúc.
Tin tức đã được thu lại trực tiếp bằng thiết bị tùy thân, lúc đầu họ dự định đi thẳng xuống núi, nhưng mà thôn dân của thôn Đại Chấn lại cực kì nhiệt tình, mời bốn người ăn một bữa cơm rồi hãy xuống núi, Huyền Nhất hơi trầm ngâm nhưng cũng đồng ý, thôn này cách trấn nhỏ gần nhất ít nhất cũng mất ba tiếng đồng hồ đường xe, đồ vật không nhiều.
Toàn bộ đều là món ăn miền núi, thịt cũng là thịt heo thịt gà được nuôi trong nhà, hương vị đầy đủ, xem như không tệ.
Trên bàn tiệc, thôn chính liên tục mời rượu. Huyền Nhất lấy cớ tu hành cấm kỵ, không nên uống rượu để tránh bị mời, mấy người còn lại cũng nói lát nữa còn phải lái xe, trong lúc đám người đang nói chuyện với nhau, Huyền Nhất chú ý tới một cô gái mang rượu và đồ ăn lên bàn, sau đó bước chân có vẻ khó nhọc, cố sức rời đi.”
Sắc mặt Huyền Nhất đang bình thường chợt khẽ nhíu mày, nói:
“Chị gái kia hình như là mới sinh con xong, vì sao lại bắt chị ấy phải làm việc?”
Bầu không khí trên bàn nhất thời trầm xuống.
Hình như là có ai lầu bầu một câu, dù sao cũng không sinh được con trai.
Đôi mày kiếm của Huyền Nhất nhướng lên, khóe mắt hiện lên vẻ tức giận. Thôn chính vội vàng hòa giải, đầu tiên là mắng kẻ đã mở miệng một câu, sau đó cười với Huyền Nhất nói:
“Nhg chuyện trong thôn, đạo trưởng cũng đừng nên trách, đây đã là thời đại nào rồi, sinh nam sinh nữ đều như nhau, đều như nhau, nhưng mà quy củ trong làng chúng tôi cho tới nay là mỗi khi có khách lạ đến, thì phụ nữ sẽ không thể ngồi ăn trên bàn, nếu như đạo trưởng vẫn muốn gọi cô ấy đến bàn ngồi thì lão sẽ đi gọi cô ấy đến.”
Trong câu nói này có chôn một cây đinh mềm.
Nếu như Huyền Nhất cứ cố ép để cho cô gái kia tới vậy thì sau khi bọn họ rời đi, chỉ sợ sẽ phát sinh không ít tin đồn.
Sắc mặt của thanh niên bắt đầu tu hành từ khi còn nhỏ có phần khó coi, nhưng anh ta cũng không biết nên phản bác lại thế nào cho đúng, chỉ có thể nặng nề nói một câu không cần, trong lòng hơi không thích. Buổi tiệc vốn không quá phong phú này cứ như vậy mà qua loa qua đi, bốn người Huyền Nhất đứng dậy chuẩn bị ra về, đa số thôn dân cũng đều cảm thấy khó xử.
Quay chung quanh ở một bên, trên mặt thôn chính kia vẫn mang theo nụ cười ha ha như cũ, tiễn đám người Huyền Nhất ra ngoài.
Khi Huyền Nhất hoàn hồn lại, nhìn thấy cô gái kia cũng chụm vào cách đó không xa, tựa như cũng muốn đưa tiễn anh ta.
Chỉ là còn chưa kịp tới gần thì đã bị một người đàn ông khác lôi đi.
Huyền Nhất nhíu nhíu mày, thôn chính ngăn anh ta lại, cười giải thích nói: “Ôi, chuyện vợ chồng đó mà, vì không thể sinh con trai cho nên vẫn còn đang giận dỗi, đạo trưởng yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ khuyên nhủ bọn họ cho thật tốt, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.”
Đúng là việc vợ chồng nhà người ta, mình chỉ là một người ngoài, còn là người từ bên ngoài đến, không tiện xen vào lung tung.
Trong lòng Huyền Nhất lại càng không vui, nhưng cũng chỉ có thể rời đi mà thôi.
...
Ban đêm.
Thôn Đại Chấn.
Một người đàn ông ốm ốm lùn lùn đang cầm roi da trong tay, hung hăng quật về phía cô gái đang quỳ phía trước.
Vừa đánh vừa mắng.
Anh ta mắng cô không sinh được con trai, ban đầu mua cô về bây giờ lại không có tác dụng gì, lãng phí bao nhiêu tiền của anh ta, lại mắng cô trước đó dám cào mặt con gái của Triều Ca Nhi, làm hại anh ta lo lắng đề phòng hơn mấy tháng, người ta tốt bụng gọi cô một tiếng chị dâu, cô còn gì mà không bằng lòng nữa?
Còn chữ viết trên tờ giấy, cứu cô là có ý gì?
Muốn chết sao?
Anh ta lại quất hết roi này đến roi khác.
Đánh mệt rồi, anh ta ngồi xuống thở dốc.
Anh ta và cô vợ mình mua về có mâu thuẫn riêng.
Hôm nay nhìn thấy cô ấy đi về phía mấy người cảnh sát kia thì anh ta đã phát hiện có điều không hợp lý, kéo cô ta về kiểm tra thì nhìn thấy trong tay cô ta đang nắm chặt một tờ giấy, phía trên còn có hai chữ cứu tôi xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một số điện thoại, nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh ta lại càng tức giận.
Ngửa cổ uống một bình rượu xái.
Mượn rượu say, lại là hung dữ đánh thêm mười mấy roi.
Cuối cùng còn đốt trụi tờ giấy ghi số điện thoại kia trước mặt cô gái.
“Cả đời này cô chỉ có thể là vợ của ông đây!”
“Chạy, còn muốn chạy đi đâu?
Người đàn ông thở hồng hộc, lại uống rượu, ban đầu chỉ là muốn nghỉ ngơi trên ghế một lát, không để ý ngủ quên mất, đến khi mở mắt ra, bên ngoài đã biến thành một màu đen, anh ta dùng mũi chân di di vào người cô gái kia, bảo cô nhanh nấu cơm.
Lại phát hiện cô gái kia trừng to hai mắt, đã tắt thở rồi.
Người uống rượu vào gan cũng to hơn, lại cộng thêm kế sách của thôn chính, người đàn ông cắn răng một cái, trực tiếp ném cô gái này xuống núi.
...
“Mẹ, tự con có thể chăm sóc tốt cho mình mà.”
“Dạ rồi, mẹ đừng lo lắng...”
“Chờ đến năm mới con sẽ về thăm ba mẹ, con cúp máy nha.”
Những ký ức trong quá khứ dần hiện về, sau đó lại tan đi giống như ảo ảnh.
Tôi tên là Đổng Vũ.
Hai mươi ba tuổi...
Tôi bị người ta lừa bán đi.
Bị bán vào trong núi sâu.
Năm ngàn tệ.
Đây có thể là tiền lương của một sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp, nhưng mà tôi không ngờ tới, nó cũng có thể đại diện cho tất cả tương lai, yêu đương, kết hôn, sinh con, nhìn con cái lớn lên, công việc của bản thân, thăng chức, tìm được lý tưởng, bước ra ngoài học hỏi của một sinh viên đại học.
Tất cả tất cả những mơ ước, đều đã tan biến trong một lần đi du lịch cùng bạn, biến mất trên chiếc giường gỗ kêu ken két.
Tôi bị khóa lại.
Xích sắt rất lớn.
Tôi phải nịnh nọt thật vất vả mới có thể chạy ra ngoài.
Nhưng mà tôi đi thật xa thật xa, đi đến nổi chân đều đã rộp nước vậy mà cũng không thể đi ra khỏi ngọn núi này. Nhìn thấy một chiếc xe, tôi vội vàng chặn lại, tôi vui mừng quỳ xuống cầu xin bọn họ đưa tôi ra ngoài, bọn họ đồng ý, tôi yên tâm ngồi lên xe, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.