Rõ ràng vừa rồi còn không để ý, nhưng lúc này, những hình ảnh trong ký ức lại hiện ra, có muốn quên thế nào cũng không quên được. Lúc ấy, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ, dáng vẻ ôn hòa khuyên nhủ của chủ nhận nhà bảo tàng, còn có giá gỗ cũ đã tróc một lớp sơn, hình ảnh đó đột nhiên tươi sáng hẳn lên.
Ừm, đều là giả, là giả.
Trên thế giới này làm gì có thần ma quỷ quái gì chứ?
Mặc dù trong lòng vẫn nghĩ như vậy, nhưng Đào Tư Văn vẫn không nhịn được mà bước nhanh hơn, chỉ hận không thể lập tức trở về nhà, vùi mình vào trong chăn mền. Đi chưa được một trăm mét, đột nhiên cô nhìn thấy phía trước hình như có người đang đứng, vô thức buông chậm bước chân.
Đó là một cô gái, toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng, nhạt nhòa trong bóng đêm làm cho người ta nhìn mà thấy trong lòng không thoải mái.
Đào Tư Văn hơi lách qua một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi, cả người cô căng cứng, giống như là vừa chạm vào thì sẽ nhảy dựng lên vậy.
Khi đi qua người phụ nữ kia, không có chuyện gì xảy ra cả, cô hơi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện người mình đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà cho dù thế nào, cũng giống như là cô đã vượt qua một cửa ải quan trọng, bước chân cũng nhẹ hơn một chút. Cô thì thầm trong lòng, chỉ do tự mình dọa mình mà thôi.
Nhưng mới đi được năm mươi mét, cô nhìn lên, lại thấy phía trước lại có một bóng trắng, sắc mặt hơi tái đi.
Vẫn là người phụ nữ kia.
Mặc quần áo màu trắng, đôi mắt đờ ra, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt.
Trong nhát mắt, đầu óc Đào Tư Văn như là mất đi năng lực suy xét, cảm thấy tay chân mình dường như đang đóng băng vậy.
Cô đột nhiên cúi đầu, tăng tốc đi về phía trước.
Lần thứ ba nhìn thấy người phụ nữ kia, cô chỉ mới đi không tới hai mươi mét. Cô có cảm giác nếu như lúc này mình quay đầu nhìn lại, sẽ có thể thấy ở vị trí sau mình hai mươi mét, người phụ nữ mặc áo trắng kia vẫn sẽ đứng ở đó, Đào Tư Văn nghĩ mà phát run, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác mau quay đầu lại nhìn đi, nhưng cô vẫn luôn nhớ kỹ lời của người quán chủ kia nói hôm nay, quyết không quay đầu.
Lần thứ ba đi qua người phụ nũ kia, chân cô dường như đã nhũn ra.
Lúc đi qua, trong mắt cô đã sớm đầy nước mắt, trong lòng sắp suy sụp vì nỗi sợ rồi.
Có ai không.
Người nào cũng được.
Mau cứu tôi, mau cứu tôi...
Một loạt âm thanh thánh thót dễ nghe từ xa xa phía sau truyền tới:
“Tư Văn, Tư Văn, chờ mình một chút, chờ mình một chút.”
“Mình nghĩ một hồilại rồi, hay là để mình đưa cậu về nhà...”
Là Đồng Đồng!
Cô nghĩ đến cô gái cao gầy nhiệt tình kia, dường như vui đến mức phát khóc, khóc ngay tại chỗ, sau đó không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại.
Đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng.
...
Đổng Vũ đã hóa thân thành quỷ lạnh lùng như băng nhìn con mồi của mình.
Trắng nõn, trẻ tuổi, thanh tú xinh đẹp, lại đơn thuần.
Giống như mình của ngày xưa vậy.
Cô muốn lấy được 'túi da' lúc trước của mình, rồi trở về báo thù, cơ thể ban đầu đã bị quẳng xuống núi, đã không thể dùng lại được nữa, một thân thể mới là điều rất cần thiết. Cô nhìn gương mặt kia, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam và lệ khí hung hãn, cây dao găm trong tay đã đưa đến giữa mày nữ sinh.
Khi cô muốn xuống tay cô gái kia đã hoàn toàn suy sụp tâm lý, té ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng khóc yếu ớt:
Ba, mẹ, cứu con với...”
“Hu hu hu...”
Động tác của Đổng Vũ đột nhiên ngừng lại, ký ức lúc còn là người đột nhiên hiện lên trong trí nhớ.
“Mẹ, tự con có thể chăm sóc tốt cho mình mà.”
“Dạ rồi, mẹ đừng lo lắng...”
“Chờ đến năm mới con sẽ về thăm ba mẹ”
Trên khuôn mặt Đổng Vũ đã hóa thành quỷ xuất hiện thần sắc dày vò.
Đây là túi da của mình...
Không, đây không phải, không phải...
Cô nhìn nữ sinh đang khóc lóc tuyệt vọng, đáy mắt phản chiếu hình ảnh lúc mình vừa mới bị bắt cóc lên trên núi, mình bị những người kia cướp đi 'Túi da' , đã mất đi cuộc sống vốn có, mà bây giờ mình cũng muốn tước đoạt túi da của cô bé này, cướp đi cuộc sống của cô bé hay sao?
Vậy thì mình có khác gì những người kia đâu?
Cây dao trong tay của cô từ từ hạ xuống, nhưng mà bản năng của quỷ vật đối với máu thịt và túi da cũng đang ảnh hưởng đến cô, lưỡi đao lại hơi nâng lên, chợt bỗng nhiên ép xuống, run rẩy kịch liệt. Ngay vào lúc cô đang giãy dụa, một tiếng xé gió vang lên.
Bên trái có một bóng đen mang theo khí thế lăng lệ đánh về phía mình.
Đổng Vũ vốn chỉ là người bình thường, vô ý thức chặn lại, cản trở vật kia.
Vật đánh tới kia bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Là một vỏ kiếm.
Chợt một âm thanh réo rắt vang lên, một tia ngân quang đang đâm tới với tốc độ cực nhanh.
Vật âm được hình hóa con dao lại nâng lên, va chạm với ánh sáng bạc kia. Bổ sung thêm âm khí làm cho thân dao rung động vù vù, nhưng người đánh tới cũng chỉ cần quét qua thân kiếm một cái, rung động bỗng nhiên dừng lại, một luồng khí nóng rực phát ra, đâm thủng một lỗ trên con dao âm khí.
Đổng Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ra sau mấy bước.
Vệ Uyên đáp xuống ở giữa quỷ vật và Đào Tư Văn.
“May mà mình đi theo...”
Trong lòng Vệ Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Tay trái đã lấy ra một lấy bùa an tâm ninh thần ra, vung tay dán lêm đỉnh đầu Đào Tư Văn, để cô trấn định lại, thoát khỏi trạng thái suy sụp tinh thần, anh chợt lấy ra lá bùa phá sát tru tà, âm thầm niệm chú, lấy bùa quét qua thân kiếm, trong đêm tối, bát diện Hán kiếm ẩn ẩn phát ra một luồng ánh lửa nóng rực.
Đào Tư Văn từ từ an tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ nhà bảo tàng đang đứng phía trước.
Trong tay, là thanh kiếm treo trên vách tường.
Mà con quỷ ở đối diện kia lại có vẻ như đang sợ hãi, hoàn toàn không dám tiến lên.
Cô mở to hai mắt nhìn.
“Chuyện này, đây là...”
Hán kiếm trong tay Vệ Uyên chấn động mạnh một cái, đã dậm chân tiến lên.
Dù sao thì anh cũng đã từng giao thủ với rất nhiều quỷ vật, đa số trong đó đều mạnh hơn so với con quỷ mới sinh này, khi đối diện với mấy thứ quái dị này, Vệ Uyên đã có thể giữ vững trấn định, một thân kiếm thuật được phát huy đến vô cùng tinh tế. Giờ phút này lấy đơn kiếm đối địch, kiếm thế biến hóa giữa Long Kiếm kiếm thế nhẹ nhàng lăng lệ và kiếm pháp chiến trận trầm hồn túc sát, chỉ qua mười mấy hiệp, yêu quỷ trước mắt đã là lộ ra vẻ chống đỡ hết nổi.
Vệ Uyên nhắm ngay thời cơ, tay trái bỗng nhiên vòng ra sau thắt lưng, thanh kiếm gãy đột ngột chém ra.
Tiếng xé gió trầm thấp hung mãnh.
Trong kiếm pháp vốn đang linh động đột nhiên xuất hiện thanh kiếm gãy mạnh mẽ trảm tới. Đổng Vũ không phòng bị, con dao trong tay bị hung hăng chém bay ra ngoài, cùng lúc đó, Vệ Uyên cũng dậm chân, nâng thanh kiếm trong tay lên cầm nghiêng, trực tiếp chém về phía cổ họng của quỷ vật, Đổng Vũ dùng tới bản năng khi còn sống, vô thức ngửa cổ tránh đi.