“Con trai, hu hu hu, đại sư xin người cứu lấy con ta……” Một người mẹ ôm một đứa nhỏ mới ba bốn tuổi khóc thút thít. Vệ Uyên miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy bản thân biến thành đứa nhỏ kia và một người phụ nữ trẻ tuổi đang khóc lóc, cùng với một căn nhà đổ nát, sau đó một cánh tay khác duỗi ra, ấn vào đỉnh đầu của ‘chính mình’. Vệ Uyên quay đầu, nhìn thấy đó là một bóng người quay lưng che đi ánh nắng, chờ đến khi hắn ta ngồi xổm xuống mới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.