Không khí trong xe càng ngày càng nghiêm trọng.
Tống Hoài Hóa nhắm mắt tụng Đạo kinh, khuôn mặt tỏ vẻ thương xót.
Huyền Nhất cúi đầu, không thốt ra một tiếng.
Ngón tay nắm chặt lại.
Châu Di đã tắt điếu thuốc từ sớm, trong lòng bị đè nén, cô lại muốn hút thêm một điếu nhưng mà bởi vì có đứa bé ở đây, cho nên cô thu tay lại, nói: “Cho nên, Lưu Triều là kẻ buôn người, những người trên núi kia cũng là tòng phạm của kẻ buôn người?”
Vệ Uyên nhẹ gật đầu.
Châu Di im lặng, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
“Chuyện này, chúng tôi sẽ xử lý.”
Vệ Uyên nhìn đứa bé trong lòng, cô bé còn rất nhỏ, cần phải ngủ nhiều, bây giờ đã mơ màng ngủ thiếp đi, bàn tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của Vệ Uyên, Vệ Uyên ngập ngừng rồi nói: “Còn cô bé này... Đứa bé này tôi tạm thời tôi sẽ chăm sóc mấy ngày, sau đó, làm phiền các vị đưa nó về cho ba mẹ của Đổng Vũ.”
“Mặt khác, lai lịch của đứa bé này và những chuyện mà Đổng Vũ gặp phải, cô ấy hy vọng các vị có thể giữ bí mật, đây coi như là nguyện vọng sau cùng của cô ấy.”
Châu Di trịnh trọng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
...
Trên đường không ai nói chuyện.
Sau khi đưa Vệ Uyên trở lại nhà bảo tàng, ba người Châu Di liền mang theo tư liệu vội vàng chạy về cục cảnh sát.
Có thể tưởng tượng, sau đó cả Tuyền thành, thậm chí là toàn bộ cảnh sát Giang Nam đều sẽ có những hành động mạnh tay.
Nhưng những chuyện đó đã không còn có liên hệ gì với Vệ Uyên nữa.
Cuộc sống sau đó của anh cũng đi vào quỹ đạo, tạm thời trông chừng đứa bé, sau đó vẽ bùa, luyện kiếm, đả tọa thổ nạp, trông coi nhà bảo tàng, mặc dù nói là không hy vọng mình bị quấn vào bên trong những chuyện này nhưng có đôi khi chuyện đã tìm tới cửa thì cuối cùng có muốn trốn cũng trốn không thoát, Vệ Uyên cũng chỉ đành chuẩn bị thêm một chút.
Ba ngày sau, đứa bé kia được Châu Di đón đi.
Sau đó bọn họ sẽ tìm một lý do thích hợp để sắp xếp, đưa cô nhóc về nhà họ Đổng.
Thân phận của cô bé sẽ là con của Đổng Vũ và một người đàn ông xuất thân ở cô nhi viện, chỉ là vợ chồng bọn họ đã gặp bất hạnh.
Vợ chồng nhà họ Đổng sẽ là người thân duy nhất của đứa bé này.
Mà vào ngày đứa nhỏ này được đưa đi, Vệ Uyên lại mang theo dù đen đi ra cửa.
...
Liễu Thành.
Vệ Uyên bước ra từ ga tàu cao tốc, gọi một chiếc xe.
Sau khi đọc lên một địa chỉ quen thuộc, anh ngồi nghe tài xế taxi vừa nói chuyện phiếm bằng giọng địa phương, vừa chở anh đến địa điểm anh cần.
Chung cư Hoa Viên.
Vệ Uyên nhìn khung cảnh xung quanh, quen thuộc cất bước đi đến khu ba lầu chín, sau đó anh đưa tay ấn lên chiếc chuông ở trước cửa kia.
“Ai vậy...”
“Xin chào dì, cháu là bạn của Đổng Vũ, đến đây để thăm hai người...”
Kẹt kẹt, cửa chống trộm được mở ra từ bên trong, một khuôn mặt trông có phần già nua xuất hiện. Tuổi tác khoảng chừng năm mươi, nhưng mà mái tóc trắng bạc phơ không chút che giấu, vì vậy nhìn qua trông giống như đã hơn sáu mươi tuổi vậy, chỉ là bởi vì có khách đến thăm, hơn nữa còn là bạn bè của con gái cho nên tinh thần phấn chấn hơn, nhìn có chút khí sắc tinh thần hơn.
“Lão Đổng, lão Đổng, có khách đến.”
Sau khi đánh giá Vệ Uyên từ trên xuống dưới, bà mới gọi vào trong một tiếng rồi mới lùi một bước để Vệ Uyên tiến vào, nói:
“Vào trong ngồi, vào trong ngồi.”
Vệ Uyên nhìn thoáng qua Đổng Vũ ở bên cạnh đã sớm chảy nước mắt, nói cảm ơn một tiếng rồi cất bước đi vào.
Ba của Đổng Vũ từ trong phòng đi ra.
Nhìn sơ qua thì có vẻ hơi già yếu, chỉ là mái tóc thì vẫn được chải chỉnh tề như cũ, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, có phần hơi nghiêm túc một chút. Vệ Uyên đặt hoa quả lên bàn, ba của Đổng Vũ cũng không quá tin tưởng lời nói của Vệ Uyên.
Nhưng mà Đổng Vũ đang ở ngay bên cạnh, sau một hồi trò chuyện tất nhiên không hề lộ ra chút kẽ hở nào, vì vậy ông cũng dần dần tin tưởng, đây đúng là bạn bè của con gái, vẻ mặt mới dần dần giãn ra.
Mẹ Đổng nhấc bình trà lên, phát hiện ra bên trong không có trà, nói:
“Ôi, cháu xem này, nãy giờ chỉ lo nói chuyện, ngay cả trà cũng chưa pha, để dì đi lấy nước.”
Vệ Uyên đứng dậy, nói: “Dì, để cháu làm cho.”
Máy đun nước ở ngay trong góc rẽ phòng khách.
Khi Vệ Uyên bưng ba chiếc ly đi rót nước, hồn phách của Đổng Vũ đang ở ngay bên cạnh. Vệ Uyên dựa theo lời của cô bỏ trà hoa nhài vào trong một cái ly, một cái ly khác thì bỏ vào một muỗng mật ong, còn trong ly của mình là nước lọc sau đó bưng trở về.
Đổng Đồng Văn bưng chén trà, rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi một câu, nói:
"Tiểu Vệ, cháu là bạn của A Vũ, gần đây cháu có liên lạc gì với nó hay không?”
Vệ Uyên lắc đầu, nói: “Không có.”
“Có điều, cô ấy là một người rất tốt, lẽ ra phải nên có một cuộc sống tốt mới đúng.”
Trên mặt Đổng Đồng Văn vẫn mang theo vẻ tiếc nuối như cũ, theo thói quen đưa tay ôm lấy cái ly, ngửi hương trà. Vẻ nặng nề trên khuôn mặt mẹ Đổng càng nặng thêm một chút, dùng động tác uống nước để che giấu sự mất mát và nước mắt như chực trào ra trên mặt, sau đó hơi sững sờ.
Là nước mật ong, khi con gái còn ở đây, con bé hay pha cho bà uống.
Nhiệt độ nước cũng là loại nhiệt độ quen thuộc kia.
Thật giống như, giống như là A Vũ tự tay pha cho bà uống vậy.
Bà bưng ly lên, không khỏi hoảng hốt một hồi.
Vệ Uyên hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Đổng Vũ đang ngồi ở ghế salon đối diện.
Có còn muốn hỏi gì nữa không?
Đổng Vũ lau nước mắt, nhìn về phía ba mẹ đã già hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình, há hốc mồm, có hàng trăm ngàn lời muốn nói nhưng mà khi mở miệng lại cũng chỉ nói: “Ba, mẹ, con rất nhớ hai người, hai người phải thật khỏe mạnh, sau này, chắc là con gái không thể nào về thăm hai người được nữa...”
Vệ Uyên bưng ly nước, nhìn về phía hai vợ chồng nhà họ Đổng, nói:
“Chú, dì, cho dù A Vũ đang ở nơi nào đi chăng nữa, cô ấy nhất định đang nhớ đến hai người.”
“Cũng hy vọng hai người có thể bình an khỏe mạnh."
Đổng Đồng Văn thở dài nói: “Bọn chú cũng hy vọng nó có thể sống tốt, ôi, hai vợ chồng tôi cũng đã nhiều tuổi rồi, chỉ hy vọng nó có thể được sống tốt, không phải chịu uất ức gì, hơn nữa, bộ xương này của chú vẫn còn ổn, vẫn chưa tới lúc để con bé phải lo lắng đâu.”
Đổng Vũ nức nở nói: “Còn nói nữa, lưng của ba đã từng bị thương, còn cậy mạnh sao.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải chăm ba cho thật tốt, sau này đừng cho ba uống rượu mạnh nữa...”
Vệ Uyên sắp xếp lại câu nói, truyền lại cho hai ông bà những lời của Đổng Vũ.
Sau đó hai ông bà đáp lại, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ cảm kích, còn có chút kinh ngạc khi Vệ Uyên lại biết những chuyện này.
Đổng Vũ không ngừng nói thêm những việc khác. Cô muốn nói những lời đó với ba mẹ từ lâu, nhưng cuối cùng thì đã trễ rồi.
Vệ Uyên chuyển lời lại.