Hồ Nguyệt dường như bị dọa cho hoảng sợ, nét mừng rỡ trên mặt cứng đờ lại, sắc mặt trắng bệch, nhưng thanh niên đối diện vẻ mặt ôn hòa, ngón tay nàng ta nắm lấy ống tay áo của hắn, chậm rãi gật đầu, sau đó vội vàng nói: "Thiếp, thật ra bọn thiếp cũng không khác con người bình thường bao nhiêu đâu, thiếp sẽ không hại chàng.” Nàng ta nói xong liền cảm thấy mình thật ngốc, không biết đang nói gì nữa. Thanh niên lại cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: "Vậy ta chỉ có một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.