Nga Hoàng chỉ nói thế để anh biết khó mà lui. Nhưng lại thấy tên thanh niên này thất thần một lúc lâu, sau đó giơ tay lên, luồng ánh sáng vây quanh bảo vật chợt thu lại, một luồng hào quang phá vỡ ngọc quang bay ra, rơi thẳng xuống lòng bàn tay của Vệ Uyên, cái luồng hơi thở cổ xưa này, giống như chôn vùi dưới hàng ngàn năm lịch sử, bị một cơn gió thổi quá, tan thành tro bụi, vờn vũ xung quanh. Là một viên ngọc thư đã gãy lìa. Vệ Uyên nhìn thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.