Vệ Uyên trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó lại cười nói: “Nói mới nhớ, Trương đạo hữu, ông đói chưa?” Trương Nhược Tố đờ ra. Vệ Uyên chỉ ra phía cửa, nói: “A Huyền đã đứng đó canh chừng hết nửa ngày trời rồi.” Trương Nhược Tố nghệch ra, nhìn thấy thiếu niên vụt qua quay đầu rời đi, ngừng cười nói: “Vậy thì đi ăn cơm.” Lần này Vệ Uyên biểu diễn tay nghề dùng đạo pháp để nấu ăn, khiến A Huyền và Trương Nhược Tố xem mà há hốc cả mồm, A Huyền sớm đã tranh thủ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.