Không biết từ khi nào lại có một người đi vào quán trà, ngồi xuống bên cạnh Vệ Uyên, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Đến tận bây giờ, tất cả những người mà cô giết cũng chỉ có kẻ đã hãm hại mình. Những gì Lý thị gây nên đều là hại người hại mình, gieo gió gặt bão. Ta lần theo dấu vết đến nơi này, Điền thị nữ dập đầu khóc lóc cầu xin tha thứ. Cô nói mình chưa từng hại người lương thiện vô tội nào, ngược lại còn bị kẻ xấu hãm hại. Tất cả mọi chuyện đều là sự thật, người đến là hậu bối, vậy ta hỏi ngươi.”
Tư Đãi giáo úy hạ màn ảo cảnh này xuống, cũng để lại một câu hỏi ở đây.
“Hắn” quay đầu nhìn về phía Vệ Uyên, đôi mắt sáng ngời.
“Nếu là ngươi, ngươi có chém nàng ấy không?!”
Có chém hay không?
Vệ Uyên suy nghĩ câu hỏi sắc bén được đặt ra trước mặt mình.
Cho dù là chém hay không chém thì vẫn có thể nêu ra được lý do hợp lý, cũng có những băn khoăn để không thể làm như vậy. Nếu như nói nên chém, thì bởi vì cô gái họ Điền đã là Họa Bì, yêu quái phi nhân loại, trảm yêu trừ ma là chuyện hiển nhiên. Còn nếu muốn tha tội, vậy thì yêu quái này dù sao cũng chưa từng hại người vô tội, tất cả mọi hành động của cô chẳng qua chỉ là có thù tất báo mà thôi.
Nhưng mà suy cho cùng thì lý do cũng chỉ là lý do.
Lý do chính đáng và cách quyết định thế nào thường không có quan hệ tất yếu với nhau.
Trên đời này có rất nhiều chuyện có làm hay không, hoặc làm như thế nào cũng không liên quan đến lý do. Không tự mình trải qua, đích thân đi đến hiện trường thì tất cả những lời nói, những quyết định đưa ra cũng chỉ đứng ở góc độ khách quan mà thôi. Sao có thể so sánh được với người trong cuộc?
Vệ Uyên nhìn ảo ảnh của vị Tư Đãi giáo úy cổ đại bên cạnh mình, thầm thở dài.
Từ việc yêu Họa Bì có thể xuất hiện ở kiếp này mà nói, có thể thấy được năm đó vị Tư Đãi giáo úy này đã không thể nhẫn tâm trảm yêu trừ ma. Vệ Uyên chần chừ không đưa ra đáp án, ảo ảnh của Tư Đãi giáo úy bình tĩnh mở lời: “Xem ra vẫn còn là người mới, đối mặt với loại tình huống này, do dự cũng là điều hiển nhiên.”
Hắn ngưng lại đôi lát, giọng nói pha lẫn sự phức tạp: “Ta không giết nàng ngay lúc đó.”
“Khi đó sức khỏe của cha mẹ nàng không tốt, trong nhà không có con trai, trưởng nữ lại lấy chồng xa xứ, bên cạnh bọn họ chỉ còn mỗi mình nàng. Nếu như nàng chết, hai người già không có ai phụng dưỡng, sợ rằng tuổi già sẽ bơ vơ lạnh lẽo. Nàng cầu xin ta cho nàng thời gian, để nàng làm tròn chữ hiếu xong thì sẽ đến nhận cái chết.”
“Trăm sự hiếu thuận làm đầu, lời nàng nói vô cùng thành khẩn, năm ấy ta cũng mới đôi mươi, chỉ là được Tư Đãi giáo úy phái đến bắt quỷ, tính tình cương trực dễ xúc động, nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý với nàng. Ta tạo một phong ấn trên người nàng, tiếp đó nhờ vào sự giúp đỡ của nàng mà tìm được bằng chứng mưu hại thê tử của tên lười họ Lý nọ, để hắn bị pháp luật trừng trị.”
“Sau đó, trong kinh thành lại truyền lệnh khẩn cấp, ta bèn giục ngựa chạy tới nơi khác truy xét tung tích của yêu ma.”
“Thấm thoát qua đi, thời gian đã trôi qua hơn mười năm.”
Trong lời tự thuật bình tĩnh ấy, ảo cảnh của Tư Đãi giáo úy cũng chậm rãi tan đi. Mà hình ảnh trước mắt Vệ Uyên lại biến hóa.
…
Hơn mười năm xuân thu, chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt.
Sứ giả bắt yêu ngày trước, bây giờ cũng đã bốn mươi tuổi. Hắn đi khắp nơi trấn áp yêu ma, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, đạt được phong làm Tư Đãi giáo úy.
Trong những năm chiến tranh loạn lạc, khắp nơi đều là binh đao tai họa.
Oán khí tích tụ chồng chất, yêu ma tràn lan tứ phía.
Đứng trước những đại yêu quái hung ác chân chính, một Họa Bì nho nhỏ kia gần như chẳng đáng để nhắc đến. Chỉ có điều những lúc nghỉ ngơi sau khi chém giết yêu ma, trong đầu hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ đến vị phu nhân xinh đẹp năm đó quỳ gối trước mặt mình, gương mặt đẫm nước mắt, khóc lóc thề với trời.
Hắn phái thuộc hạ là sứ giả bắt yêu dưới trướng mình đi điều tra một chút.
Người nọ vừa quay về thì lập tức bẩm báo, nói rằng phu thê nhà họ Lưu vợ chồng hòa hợp, cô gái họ Điền luôn chăm lo việc nhà, thái độ làm người dịu dàng hiền hậu rất mẫu mực. Cung kính hiếu thảo với cha mẹ, hai năm nay cha mẹ nàng tuổi cao sức yếu mà đổ bệnh, đều do một tay nàng quan tâm chăm sóc. Gia đình nàng sở hữu trăm mẫu ruộng tươi tốt, bên trong nhà cao cửa rộng cũng có đình đài lầu gác, tấm lòng lương thiện, thường xuyên giúp đỡ bách tính gặp nạn.
Còn sinh cho gia đình nhà họ Lưu một đứa con trai thông minh lanh lợi.
Giáo úy Tư Đãi đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.
Vị thiếu nữ họ Điền kia đã là cốt nữ Họa Bì, máu thịt toàn thân đều mất sạch, chỉ còn lại một bộ xương khô, làm sao mà sinh được con trai?
Trong lòng hắn chợt thấy bất an, thậm chí bỏ cả công việc quan trọng trong tay qua một bên mà chạy đến tòa trấn nhỏ ở ngoại ô trước kia.
Làm gì có trăm mẫu ruộng tươi tốt, nhà cao cửa rộng lầu gác nào?
Tất cả chỉ là rừng núi hoang vu, bãi tha ma xơ xác mà thôi.
Lại vội vàng chạy vào trong trấn, hắn không đi gặp quan viên địa phương, mà giục ngựa phi thẳng đến dinh trạch nhà họ Lưu. Lấy lệnh bài Ngọa Hổ lệnh cho tôi tớ xung quanh tránh ra, biết được phu nhân đang chăm con ở hậu viện, hắn bất chấp sự ngăn cản của tỳ nữ, lập tức sải bước đi đến đó. Một tay cầm kiếm, trừng mắt nhìn vào trong phòng.
Vừa liếc qua một cái, khóe mắt đã như muốn nứt ra.
Hơn mười năm qua đi, dáng vẻ của vị Điền tiểu thư vẫn giống hệt khi đó, gần như không có chút thay đổi gì. Ngay cả làn da cũng mịn màng như thiếu nữ. Lúc này trên tay nàng đang cầm một chiếc kéo đen sì.
Nàng xé lớp da khô úa vàng trên mặt mình xuống, sau đó đi đến trước giường. Trên giường có rất nhiều đồ vật được bày la liệt.
Trông có vẻ như là quần áo, nhưng khi vừa giũ ra, toàn bộ lại đều là da của thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.
Nữ tử cầm kéo cắt một lát da trên mặt thiếu nữ, cẩn thận tỉ mỉ dán lên mặt mình.
Trên giường còn có một bé trai cỡ sáu, bảy tuổi.
Nó vừa lắc lư đôi chân, vừa cầm con dao nhỏ tự xẻ ngực mình. Nó tức giận nhìn xương trắng và khối thịt thối rữa ở giữa đống xương, sau đó chỉ vào khúc xương cột sống trắng hếu của mình, buồn bực nói: “Mẫu thân mẫu thân, con nên trưởng thành rồi. Các bạn học khác trong học đường đều cao hơn con, bọn họ còn trêu cười con nữa.”
Cô gái họ Điền đưa tay day nhẹ trán đứa nhỏ, nói:
“Được, được, được. Hôm nay sẽ tháo một khớp xương của cha lắp thêm vào cho con.”
Đứa trẻ mừng rỡ vỗ tay hoan hô.
Sau đó lại chỉ vào bụng của mình, ngây thơ đáng yêu mà cất lời:
“Còn nữa còn nữa, mẫu thân, gan của quan huyện đại nhân cũng rất tốt.”
“Tim của phu tử trong trường tư thục để ở chỗ này cũng sắp hư thối rồi.”
“Ừ, tim của người sống, để qua sáu tháng thì sẽ thối rữa thôi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”