Liễu Thiệu Anh ngẩn ra một lát, trên mặt vẫn có nét hoảng loạn cùng với lúng túng, vội vàng đứng dậy, nói: “Được, được chứ.” “Đúng rồi, cần bao nhiêu tiền, tôi gửi cho anh ngay.” Vệ Uyên đáp: “Không cần.” Anh chỉ vào hàng trưng bày trong nhà bảo tàng, mỉm cười nói: “Như cô thấy đấy, chỗ này của tôi chỉ là một nhà bảo tàng, không phải chỗ trừ tà bắt ma gì đâu. Tôi thấy hứng thú với pho tượng Phật kia, nếu có thể xử lý chuyện này, hy vọng cô thể giao tượng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.