Ý của câu thơ này là, sắc xanh của mùa xuân này, cũng giống như ngọc bội của chàng, ta nhớ chàng rất nhiều, nhưng ngay cả khi ta không đi tìm chàng, thì lẽ nào chàng lại không đến tìm ta? Ta đến tìm nàng rồi đây. Hắn mỉm cười hồn thể tiêu tán, nhưng không hoàn toàn bị tiêu tán hết, từng luồng khí cuối cùng ngưng tụ trên một viên ngọc bội, hồ tộc tộc lão trịnh trọng đặt viên ngọc bội này vào trong tay Hồ Nguyệt. ... Trên một ngã tư đường. Bóng tối bao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.