Cô ta lập tức đốt con hình nhân kia lên, mong ước bản thân cũng có thể có được dáng vẻ giống như Điền tiểu thư kia.
Ai ngờ, bên trong hình nộm chẳng phải là thần tiên gì sất, mà là một con ác quỷ mặt mũi dữ tợn. Phong ấn vừa phá giải, sát khí đã cuồn cuộn thoát ra, khiến người ta bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía.
Cô vợ nhà họ Lý đang sống sờ sờ bị hù chết tươi.
Tập tục của nơi này là sau khi cúng đầu thất mới được hạ táng.
Ngay khi vừa giáp tuần, cô vợ đó đã sống dậy.
Nhưng lại không biết bản thân là ai, tên lười nhà họ Lý muốn chạm vào cô lại bị cô hoảng sợ hét lên, nói cô là con gái nhà lành, sau đó đuổi hắn ra ngoài. Lần này đã thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh, bọn họ tập trung kéo đến, cuối cùng xác nhận cô vẫn còn sống, còn nói cô là tiểu thư của nhà họ Điền ở Lâm trấn.
Lại nói ra danh tính của cha mẹ, quang cảnh của Lâm trấn, tất cả đều rõ ràng chính xác.
Vì thế trong thôn mới vội vàng sai người đến hỏi. Vài ngày trước, Điền tiểu thư đi ra ngoài dạo chơi tiết Thanh mình, đột nhiên hôn mê.
Cũng vừa mới tỉnh lại vào ngày hôm nay.
Do vậy, bọn họ bèn đi mời quan viên đến xem xét. Điền tiểu thư đáng thương sau khi nhìn thấy cha mẹ, trong lòng vui mừng khôn xiết, hy vọng cha mẹ có thể nhận ra mình. Nào ngờ một vị “Điền tiểu thư” vừa mới tỉnh lại kia cũng nhận người thân. Điền tiểu thư quỳ xuống trước mặt cha mẹ mà khóc lóc thê thảm, nhưng cha mẹ nàng lại ghét bỏ cô gái vừa đen vừa béo lại còn chột mắt xấu xí này, vội vàng lùi ra sau, mạnh mẽ giật vạt áo đang bị cô túm lấy, liên tục mắng xui xẻo gớm ghiếc.
Quan trên cũng thuận theo mà kết án, cho vợ chồng nhà họ Lý này đi về, sống với nhau như trước.
Điền tiểu thư ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, bị tên lười nọ cưỡng ép.
Nhưng tính cách từ nhỏ của cô và gã lười biếng này không hề hợp nhau. Chuyện nào của hắn cũng khiến cô thấy gai mắt, cô còn hay nhớ nhà, thường xuyên bị tên lười đánh mắng. Sau khi cô hạ sinh hai cô con gái, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn. Cho đến một ngày nọ, gã lười sau khi say rượu ra tay mạnh bạo, cuối cùng đánh chết Điền tiểu thư.
Hắn sợ tới mức tỉnh cả rượu, vứt xác cô ra sau núi ngay trong đêm, nói là cô bỏ trốn rồi.
Bởi vì người phụ nữ này đã từng chết một lần, lại xấu xí đáng sợ, khiến ai nấy cũng phải kiêng kị. Chuyện này cứ thế mà bị ém nhẹm. Gã lười nọ trong lòng cứ cho rằng vợ mình đã bị sói hoang trên núi ăn thịt rồi, nào ngờ vị Điền tiểu thư ấy lại tỉnh dậy.
Trời đổ mưa, hạt mưa phùn lạnh lẽo khiến cho cô tỉnh lại.
Cô nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trên con suối bên cạnh, mập mạp gớm ghiếc, nét mặt dữ tợn, làn da thô ráp trên đôi bàn tay đen nhẻm.
Không nén nổi đau thương, khóc thút thít.
Đột nhiên, một tiếng cười vui vẻ bỗng truyền tới, cắt ngang bầu không khí hiện tại.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi nam nữ hệt như thần tiên quyến lữ, xung quanh còn có tôi tớ hầu hạ, mang theo rượu và trái cây. Nam tử phong thần tuấn lãng, nữ tử cũng như hoa nhường nguyệt thẹn, làn da trắng trẻo mịn màng, khiến người khác phải xấu hổ không thôi. Cô cúi đầu, đột nhiên lại nhớ ra.
Đó là thân thể của nàng!
Đó là mặt của nàng!
Đó là, da của nàng!
Điền tiểu thư giống như phát điên mà khóc lóc, đứng lên muốn lao đến xé lớp da mặt kia xuống, đắp lên mặt mình. Nhưng nhoáng một cái, cô đột nhiên lại ngã nhào ra đất. Quay đầu nhìn lại, làm gì còn thân thể mập mạp nào nữa?
Hóa ra ngày qua ngày phơi nắng phơi gió, thú hoang rỉa thịt.
Cô bây giờ chỉ còn lại một đống xương cốt.
Cô nằm bò trên mặt đất, trong lòng tràn đầy đau thương lạnh lẽo lẫn tuyệt vọng.
Bỗng cô nhìn thấy một đôi giày trắng đang tiến tới, một người mặc đồ trắng, tay cầm dù, đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Vệ Uyên cũng thấy được người nọ.
Anh đứng bật dậy, toàn thân vận trang phục Tư Đãi giáo úy màu đen, tay phải nắm chặt thanh khoan kiếm.
Người đàn ông đối diện bung dù, một thân áo trắng.
Mà ở giữa hai người là bạch cốt đang đau thương tuyệt vọng kia.
Người đàn ông nọ giơ dù che mưa cho bạch cốt, hắn cúi người nhìn ngón tay không cam lòng xen lẫn căm hận đang cào trên mặt đất của bạch cốt, nói: “Vốn là làm việc thiện, đáng tiếc lại rước họa vào thân. Có tiếc nuối cũng đã đành, thế gian này chẳng phải đều là người phàm tục coi trọng vẻ bề ngoài hay sao?”
Bạch cốt cót két phát ra tiếng động, dường như đang bật khóc.
Người đàn ông mỉm cuời, nói: “Ta họ Vương, sống trên núi. Ngươi có thể gọi ta là Vương tiên sinh.”
“Muốn báo thù không?”
Muốn báo thù không?
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Vệ Uyên thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
…
Bầu trời mới rồi còn nắng, đột nhiên gió núi lại nổi lên. Cặp phu thê vừa đi đạp thanh trở về, trượng phu làm một chức quan nhỏ tại quan phủ, đúng lúc có chút chuyện bèn chạy đi xử lý. Trong nhà chỉ còn lại vị phu nhân nọ, nhìn vào gương mà quan sát dung mạo của mình. Cô ta nhẹ nhàng nâng tay chạm vào làn da, cảm giác mịn màng, chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Da dẻ thật sự rất đẹp.
Bỗng nhiên cô ta nghe thấy tiếng lách cách nhỏ phát ra từ phía sau tấm bình phong.
Tò mò đi đến xem.
Vừa liếc nhìn một cái, máu trên người thoáng chốc như đông lại.
Đứng sau bức bình phong là một bộ bạch cốt âm u. Trên tay bạch cốt cầm một cây kéo cũ nát, lao về phía cô ta. Cây kéo nháy mắt đâm vào bụng phu nhân, xoẹt xoẹt xoẹt, quần áo bị cắt nát, ngay cả bộ da trên người cũng bị rọc ra. Vị phu nhân nọ một nhát đã mất mạng, không hề phát ra tiếng nào, chỉ có âm thanh giống như cắt vải may vá vang lên.
Loẹt xoẹt loẹt xoẹt
Tỳ nữ bên ngoài nghe thấy tiếng động, bèn gõ cửa: “Phu nhân? Trong phòng có việc gì không ạ?”
Khớp xương lạch cạch va vào nhau, phát ra tiếng cười của người phụ nữ:
“Không có gì, ta chỉ đang cắt quần áo.”
“Cắt quần áo?”
“Đúng vậy, là bộ quần áo mà ta rất thích.”
Bạch cốt thầm thì phát ra quỷ âm, tiếng kéo cắt cũng loạt xoạt nhanh gọn. Âm thanh ngân nga của người phụ nữ vang vọng khắp căn phòng.
“Cắt bỏ lông trên da người, rút ruột làm dây tơ hồng, ăn tim gan phèo phổi thận của ngươi…”
“Tháo xương mổ bụng ngươi, lột da ngươi làm xiêm y cho ta.”
Cuối cùng bạch cốt khoác lớp da người ấy lên trên cơ thể mình, bây giờ cô lại là một Điền tiểu thư xinh đẹp thanh tú, một Lưu phu nhân đoan trang tao nhã. Cô mỉm cười ngồi trước gương đồng, đưa tay chạm lên làn da nhẵn mịn.
“Mặc xiêm y thường ngày, ngồi trên giường Tây các.”
“Tỉ mỉ soi gương vẽ mày, đánh phấn hoa vàng…”
Máu tươi đầm đìa trong phòng thế mà lại biến mất không dấu vết. Đợi đến khi cha mẹ cô trở về, Điền tiểu thư nhìn dáng vẻ của song thân, đột nhiên lại rơi nước mắt. Hai người họ bị cô làm cho kinh ngạc, người vỗ lưng người dìu tay cô mà nhẹ giọng an ủi.
Hình ảnh bỗng ngừng lại, dần trở nên u ám.