Không muốn làm tổn thương tới Giác nhưng lại cảm thấy rất uất ức, chỉ có thể lườm Vệ Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là ngươi, ngươi ngươi ngươi, năm đó chính là vì quyển ngọc thư của ngươi, khiến chúng ta biến thành bộ dạng như hôm nay, hai ngàn năm trước là ngươi, bây giờ ngươi lại xuất hiện làm cái gì nữa?!” “Nếu không phải do sức mạnh của chúng ta không đủ, thì ta đã đem ngươi tới Tương Thủy dìm mấy trận rồi.” Vệ Uyên nhẹ thở ra một hơi, lại nghi ngờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.