Nó nhìn thấy thanh niên trước mắt rõ rang đang thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hắn còn sống.” “Thật tốt quá.” Thần tính mỉm cười. Sau đó nghe được Vệ Uyên bình tĩnh nói: “Như vậy, ta mới có thể đích thân giết hắn.” “Nếu cứ nghư vậy mà chết đi thì quá đáng tiếc.” Giọng điệu bình thản, nhưng sát khí lại nồng đậm đến đáng sợ. Thần tính phát hiện có điều không đúng, sắc mặt cứng lại, lập tức hô: “Thần ưng điện hạ, tha mạng…” “Ta nguyện thần phục ngài, bằng lòng bị sai khiến, chết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.