Thế là tôi nghe thấy giọng tôi run rẩy trả lời: "Đúng vậy, ngươi chính là người." Bóng đen phát ra tiếng cười, thoáng cái liền biến mất. Tôi ngồi thụp trên mặt đất, lúc này mới phát hiện tay chân mình đều lạnh ngắt, một hồi lâu mới hồi phục lại, vẫn lo lắng trên đường về sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự xuống núi, tôi mua vé trong đêm rời khỏi nơi này, vẫn luôn lo lắng đề phòng, mãi đến lúc về đến nhà mới yên tâm. Tôi đã sống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.